Chương 34: Quan Tài Của Mười Hai Đồng Tử

“Kiếm được tiền rồi à?” Cô ấy hỏi.

“Ừ, hôm nay khai trương rồi.” Tôi cười rồi kể sơ qua cho cô ấy nghe chuyện của Đổng nữ sĩ.

Triệu Na trợn to mắt hỏi tôi: “Thần kỳ vậy sao?”

“Âm linh trận hiệu quả khá nhanh nhưng tác dụng phụ rất lớn. Nếu là trận pháp phong thủy bình thường cần phải dùng nhân khí âm đức để nuôi dưỡng, hiệu quả chậm nhưng lại rất ổn định. Tuy không thể giúp người ta thăng quan phát tài nhưng bảo vệ bình an, gặp dữ hóa lành thì vẫn được.” Tôi nói.

“Làm cho tôi một cái đi.” Triệu Na rất hứng thú đến gần tôi, rồi ôm tay tôi lắc qua lắc lại. Cái lắc này khiến tim tôi cũng mềm nhũn.

Tôi hỏi cô ấy muốn cầu gì. Triệu Na nói muốn cầu việc học ít nhất là đảm bảo không bị thi lại. Tôi cười nói cô ấy chăm chỉ học hành tự nhiên sẽ không bị thi lại. Nhưng cô ấy nói gần đây trí nhớ không tốt, nhiều lúc bỏ công sức ra học mà vẫn không nhớ được.

Tôi suy nghĩ một chút rồi dẫn cô ấy ra khỏi cửa hàng, thỉnh một tháp Văn Xương, sau đó dùng trận pháp nhập linh khí vào trong tháp. Tôi dặn Triệu Na đặt tháp Văn Xương lên bàn học là được, cách một ngày xịt một chút nước sương, có thể giúp tỉnh táo an thần, rất có lợi cho trí não.

Cô ấy ôm tháp, đôi mắt to tròn nhìn tôi chằm chằm khiến tôi có chút ngượng ngùng. Đột nhiên cô ấy bật cười: “Anh thật thú vị, lúc nói về phong thủy thì rất nghiêm túc, nhưng ngoài kiến thức phong thủy ra thì lại giống như một đứa trẻ.”

Đúng vậy, gần bốn năm sống khô khan, tôi gần như cách ly với mọi thiết bị liên lạc. Hàng ngày chỉ học cùng ông nội, ngay cả phim truyền hình cũng chưa xem hết một bộ, cũng chưa từng xem ngôi sao điện ảnh hay bộ phim nào. So với xã hội này, tôi cảm thấy có lúc mình trưởng thành như một ông già, nhưng có lúc lại còn không bằng một đứa trẻ.

Triệu Na tuy trước đây có một quá khứ không mấy tốt đẹp, nhưng đó chung quy là do Thử Oán gây ra. Giống như bố cô ấy nói, Triệu Na bản tính không xấu. Mà một thầy bói nghèo khó như tôi lại được người đẹp để ý, nên cảm thấy mãn nguyện.

Tôi liền nói: “Đi thôi, cô muốn ăn gì, tôi mời.”

“Được, ăn Pizza Hut.” Cô ấy nói.

Tôi nói được. Hai chúng tôi giống như một cặp tình nhân, cô ấy khoác tay tôi đi dạo một lúc ở Trung Nhai, rồi dẫn tôi đi ăn đồ Tây lần đầu tiên. Nhưng một bữa ăn lại tốn hơn ba trăm tệ! Bằng cả tháng tiền ăn của tôi. Lúc này tôi càng ngày càng cảm thấy mình giống như người ngoài hành tinh, ngoài âm dương phong thủy ra thì chẳng biết gì cả.

Ví dụ như tôi lại đi tìm nhân viên phục vụ xin đũa, không biết dùng nĩa và dao. Triệu Na đề nghị đi nhảy đầm, nhưng lòng tôi vẫn luôn canh cánh về sát cục kia. Vì vậy tôi đã từ chối, nhưng Triệu Na cũng không giận, còn chủ động đưa tôi về.

Sau khi Triệu Na rời đi, tôi lại một mình xem sách cổ một lúc. Nhưng khi tôi vừa chuẩn bị rời đi, một người đã đến chặn tôi ở cửa, đôi mắt nhỏ của ông ta đảo qua đảo lại, cuối cùng dừng lại trên người tôi: “Tiểu bối, thấy tôi sao không biết hành lễ.”

“Lão Vương! Sao ông lại đến đây.”

Người đến là lão Vương đầu lừa đảo. Lần trước ông ta lừa tôi một vố vẫn khiến tôi canh cánh trong lòng. Không ngờ hôm nay lại chủ động tìm đến tôi. Chúng tôi không phải bạn bè, cũng không phải đồng nghiệp, thậm chí ngày thường rất ít khi giao tiếp. Tôi chỉ thương hại ông ta có một đứa con bất hiếu.

Lão Vương chép miệng, dùng ống tay áo không rõ màu sắc lau miệng, trông như vừa gặm xong một cái chân giò, nhưng thực tế trên miệng lại không có một chút dầu mỡ nào. Lão Vương nói: “Tôi không đến được sao? Cậu nên gọi tôi là Vương sư phụ, không biết lớn nhỏ gì cả.”

Tôi vừa định cãi lại, lão Vương lại nói: “Thuật âm dương phong thủy của cậu học từ ai?”

“Ý ông là gì? Ông muốn học à?” Tôi tưởng ông ta đến để dò hỏi, nên cũng trả lời qua loa.

“Sư phụ của cậu có phải tên là Lý Hiếu Chương không?”

Lão Vương lại nói ra tên của ông nội tôi, thực sự khiến tôi kinh ngạc: “Ông quen ông nội tôi à?”

“Vậy thì không sai rồi, tôi và ông nội cậu là bạn bè, lần này tìm cậu là muốn nói chuyện về sát cục kia.”

*****

Điều này khiến tôi kinh ngạc không thôi. Tôi sống với ông nội bao nhiêu năm rất hiểu tính tình của ông. Nếu gϊếŧ người không phạm pháp chắc ông đã xách dao chém chết lũ khốn đó rồi. Sao ông có thể là bạn với lão Vương được chứ?

Lão Vương chỉ vào đạo quán của tôi: “Không mời tôi vào ngồi chơi à?”

“Không ngồi được, tôi đang chuẩn bị đóng cửa. Vương sư phụ ăn cơm chưa? Nếu chưa thì chúng ta đi ăn chung.” Tôi chỉ khách sáo một chút, dù sao nhìn cái điệu chép miệng của ông ta thế nào cũng giống như vừa gặm xong một cái chân giò.

“Được! Thấy cậu thành tâm như vậy tôi nể mặt cậu một lần. Vừa hay tôi cũng chưa no bụng đi ăn cùng cậu cũng tốt.”

Tôi toát mồ hôi hột. Điều khiến tôi không chịu nổi nhất là chưa từng thấy ai đi ăn chực mà lại hùng hồn đến thế. Không còn cách nào khác tôi đành mời lão Vương vào một quán mì. Một mình ông ta lại xử hết hai bát mì lớn và ba bộ xương gà. Tôi thậm chí còn tưởng ông ta đã ba ngày chưa ăn cơm.

Ông ta ợ một cái, vừa xỉa răng vừa nói: “Cậu cũng không tệ, quả không hổ là cháu của Lý Hiếu Chương. Tôi cũng không giấu gì cậu, tôi là chưởng giáo đời thứ một trăm linh bảy của Mao Sơn giáo.”