Chương 46

"Con không bao giờ muốn nhìn thấy ba nữa!" Cô bé hét lên, khóc nấc, rồi quay người chạy vụt ra ngoài.

"Tiểu thư!" Những người hầu kinh hãi, vội vàng đuổi theo sau.

"..." Sơ Đỉnh Văn không hề phản ứng, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, dường như vẫn chưa kịp nhận ra hành động vừa rồi của chính mình.

"..." Mục Thu im lặng. Sự việc xảy ra quá đột ngột, cô không biết nên ứng phó ra sao, vì thế cô chọn cách giữ im lặng. Mặc dù sự trầm mặc không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

Sơ Đỉnh Văn vẫn không nói gì, vai anh chùng xuống vì suy sụp, dáng người vốn dĩ thẳng tắp giờ lại khom lưng. Anh lặng lẽ bước vào nhà, không hề ngẩng đầu, cũng không nhìn Mục Thu đang đứng bên cạnh.

Nhóm người hầu nép sang một bên, không dám thở mạnh, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Mục Thu.

Mục Thu đứng sững tại chỗ, bộ não như bị đình trệ. Cô không nhúc nhích, thậm chí một đầu ngón tay cũng không hề cử động.

Những người hầu lớn tuổi hơn đã vội vã đuổi theo Sơ Đông, còn lại những người trẻ tuổi hơn thì đứng tại chỗ. Những cô gái trẻ hầu hết là người mới, tình cảm với cả Sơ Đông lẫn Mục Thu đều không sâu đậm. Những người lớn tuổi hơn đã làm việc ở Sơ gia từ khi Sơ Đông còn nhỏ, dù biết cô bé tùy hứng nhưng vẫn yêu thương, nên khi thấy cảnh này, ít nhiều họ có chút trách móc Mục Thu. Tuy nhiên, họ lại không biết phải trách cứ như thế nào, bởi vì rõ ràng cảnh tượng vừa rồi là tiểu thư nhà họ đang vô cớ gây rối. Nhưng trong lòng họ vẫn không thể không oán trách Mục Thu.

"Nếu cô ta không gả về đây, làm gì có chuyện này xảy ra."

"Tôi đã nói rồi, mấy người hoạt động trong giới giải trí đâu phải dạng vừa, toàn là hồ ly tinh cả."

"Không biết tiểu thư đi đâu rồi."

"Có thời gian đứng đó mà nói, sao không mau đi tìm đi. Nếu không tìm thấy, Sơ Tiên Sinh mà nổi giận thì người gặp họa là chúng ta đấy!"

"Đúng là sao chổi."

"Phu nhân..." Người giúp việc riêng của Mục Thu có chút bất bình, nhưng không dám nói ra, chỉ đứng sát bên cạnh cô, ánh mắt lo lắng nhìn cô.

"Không sao." Mục Thu khẽ nhắm mắt, rồi chầm chậm mở ra, nhìn chăm chú vào căn biệt thự xa hoa trước mặt, sau đó mới bước vào.

Sơ Đỉnh Văn đang ngồi trong phòng khách, một tay chống lên trán. Mục Thu nhìn anh.

...

...

Sự im lặng. Đó là sự im lặng quen thuộc, đặc trưng của gia đình họ Sơ.

"Tôi đã xem thực đơn hôm đó." Mãi một lúc lâu sau, Sơ Đỉnh Văn mới lên tiếng, nhưng cơ thể anh vẫn bất động.

"..." Mục Thu sững người, không đáp lời.

"Tuy tôi không hiểu biết nhiều về ẩm thực, nhưng bên cạnh tôi vẫn có những người am hiểu về lĩnh vực đó." Sơ Đỉnh Văn tiếp tục nói, anh không hề đòi hỏi Mục Thu trả lời, chỉ như đang lẩm bẩm một mình: "Tôi biết cô không bỏ thuốc độc vào đồ ăn, nhưng những thứ cô chuẩn bị, ít nhất cũng khiến người ăn bị tiêu chảy. Hơn nữa, tôi đã cho người đi điều tra, mấy đứa trẻ đến đây hôm đó, có vài đứa còn bị dị ứng... Cô..."

Mục Thu đứng sững tại chỗ, không dám nhúc nhích. Anh đã biết. Quả nhiên anh đã biết hết rồi. Nghĩ lại cũng phải, nếu đã có thể đạt được địa vị cao như vậy trong thương trường, sao anh có thể không nhận ra cái trò vặt vãnh này của cô? Nếu đã cho người đi điều tra, chứng tỏ anh chưa bao giờ tin tưởng cô. Vậy suốt những ngày qua, hành động của anh là vì cái gì? Là để đứng một bên xem trò cười của cô? Xem cô giống như một con rối tự cho là thông minh trước mặt anh sao?