Chương 18

“Nhưng mà...”

“Tôi không muốn nghe, không muốn nghe! Mấy người có tư cách gì mà nói chuyện với tôi! Tất cả cút hết đi! Dám không nghe lời tôi, tôi sẽ bảo ba tôi đuổi việc hết mấy người!”

Đúng là một tiểu thư tùy hứng. Vô cớ gây rối, không biết tôn trọng người khác, nói năng không có chút lựa lời. Người giàu có muôn vàn kiểu khác nhau, nhưng cái điểm khiến họ bị người khác chán ghét thì lại giống nhau hết!

“Nếu đã như vậy, cứ để cô bé một mình đi.” Mục Thu đứng ở cửa, cau mày nói.

“Phu nhân…” Cô hầu gái có chút khó xử.

“Cô dựa vào cái gì mà lên tiếng ở đây!” Sơ Đông lập tức nổi điên, nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào Mục Thu mà mắng: “Cô dựa vào đâu mà ở lì trong nhà chúng tôi? Dựa vào đâu mà quản chuyện của tôi?”

Mục Thu tức giận. “Tôi là vợ sắp cưới của Sơ Tiên Sinh, đương nhiên tôi có tư cách ở đây.”

“Tôi không biết cô!”

“Sau này cô sẽ phải làm quen thôi.” Cãi nhau với một cô nhóc con ấu trĩ quả nhiên là vô vị, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu đó mà thôi.

“Tôi không cần cô ở đây, cút ra khỏi nhà tôi!” Rõ ràng chỉ là một con nhóc mới mười một tuổi, nhưng bộ dáng hiện tại của cô bé lại khiến người ta cảm thấy như thể nó hận không thể ăn tươi nuốt sống Mục Thu.

Mục Thu khó chịu giật giật khóe miệng. Quả nhiên cô không ưa nổi cô tiểu thư tùy hứng này chút nào. Nhưng đây là địa bàn của người khác, cô lại không thể không nén giận... Làm người lớn đôi khi thật khó khăn.

Nếu cô có thể nắm được con nhóc này trong tay... (cảnh máu me).

Nhắm mắt làm ngơ, Mục Thu quay người đi thẳng đến chiếc ghế gần mình nhất, không rên một tiếng ngồi xuống, tuyệt đối không thừa nhận rằng bản thân cãi nhau không lại.

“Không cho cô ngồi ghế của mẹ tôi!” Cô vừa mới ngồi xuống, ghế còn chưa kịp ấm, cô tiểu thư bên cạnh đã lập tức hét lên.

“...”

"Lúc còn rất nhỏ, nó đã không có mẹ, tôi đã sủng hư nó." Lúc này, Mục Thu chợt nhớ đến lời Sơ Đỉnh Văn đã nói với cô đêm qua.

Đúng là bị sủng hư thật.

Mục Thu đứng lên, trả lại chiếc ghế cho Sơ Đông, sau đó đi tìm một chiếc ghế khác để ngồi.

“Tôi không cho cô ngồi ghế của tôi!” Lần này, cô tiểu thư kia lại kêu lên.

“...” Mục Thu cảm thấy dây thần kinh trên trán mình đang giật liên hồi, hoạt động một cách dị thường.

Lại một lần nữa đứng lên.

“Tôi không cho cô ngồi ghế của ba tôi!”

Lần này, ngay cả những cô hầu gái đứng một bên cũng không nhịn được, ai nấy đều mang vẻ mặt vừa lo lắng vừa sợ hãi. Họ chỉ sợ Mục Thu sẽ cãi nhau với “tiểu tổ tông” không thể trêu chọc này.

“...” Không chỉ là sủng hư một chút đâu! Cái con nhóc chết tiệt này!

Mục Thu dùng một tốc độ cực kỳ chậm rãi, chậm đến mức tưởng như xương cốt có thể phát ra tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt", đứng dậy khỏi ghế. Sau đó, cô từ từ quay đầu, giống như chỉ cần xoay nhanh một chút thôi thì đầu sẽ rơi ra khỏi cổ.

Cô nhìn thẳng vào con nhóc kiêu căng ngạo mạn trước mặt, nặn ra một nụ cười quỷ dị, hỏi: “Vậy, xin hỏi, chiếc ghế nào ở đây tôi có thể ngồi?”

“Tất cả ghế ở đây đều không dành cho người phụ nữ như cô ngồi! Cô tốt nhất nên cút ra ngoài ngay! Vĩnh viễn đừng bao giờ quay về.”

“...” Thật sự muốn đập bàn đứng dậy.

Rốt cuộc phải sủng ái kiểu gì mới có thể biến con nhóc này thành ra cái dạng này? Cô ta dù sao cũng là mẹ kế của nó, vậy mà dám nói chuyện với một người lớn như vậy! (Khoan đã, có lẽ chính là vì cô là mẹ kế, nó mới nói chuyện với cô như vậy? Mặc dù mẹ kế này là giả...)