Năm 2005.
Hồ sơ cá nhân:
Họ và tên Mục Thu.
Tuổi Còn ba tháng nữa là 20.
Nghề nghiệp Sinh viên năm hai trường Mỹ thuật.
Chiều cao 163cm.
Cân nặng
Thành viên gia đình Ba mẹ em gái song sinh.
Sở trường Hội họa sắp đặt bố cục.
Mục Thu cảm thấy cuộc đời mình rất thuận lợi. Dù gia đình không phải quá giàu có hay thuộc hàng gia đình danh giá, nhưng cũng thuộc dạng khá giả.
Ba cô là giáo viên, mẹ cô kinh doanh một tiệm sách nhỏ ở khu phố này. Ngoài ra, gia đình cô còn có một căn nhà mặt phố ở đây, hiện đang cho thuê.
Em gái cô Mục Yên là người mẫu tự do, cũng khá nổi tiếng, đang làm việc tại một công ty lớn có tiếng trong thành phố.
Riêng cô thì đang theo học tại trường Mỹ thuật, một trong những trường nổi tiếng nhất. Mục Thu không có ước mơ quá lớn lao, cũng chẳng muốn kiếm quá nhiều tiền.
Cô cảm thấy cuộc đời mình đã quá tốt đẹp. Sau này tốt nghiệp, cô sẽ dùng căn nhà mặt phố của mẹ để mở một tiệm hoa. Mở tiệm hoa chính là ước mơ duy nhất của Mục Thu. Cô thích được sống giữa những đóa hoa.
Hai mươi năm cuộc đời Mục Thu trôi qua êm đềm, không hề có bất cứ chuyện bất thường nào. Đáng lẽ ra, cuộc đời sau này của cô cũng sẽ không gặp phải quá nhiều sóng gió.
Suy cho cùng, Mục Thu cũng không phải một người đẹp tuyệt trần, cùng lắm thì cũng chỉ thanh tú mà thôi. Dù rất giống cô em gái xinh đẹp và sành điệu của mình, nhưng cô lại không mấy khi trang điểm, nên để nói là xinh đẹp rực rỡ thì không hề dễ dàng. Một người bình thường thì nên có một cuộc sống bình thường.
Vì vậy, Mục Thu chưa từng nghĩ đến việc sẽ lấy chồng giàu có, cũng không muốn so sánh với em gái mình, và dĩ nhiên cuộc sống của cô cũng sẽ không có quá nhiều thay đổi.
Thế nhưng, mọi chuyện lại bắt đầu từ một ngày nọ. Kể từ hôm đó, cuộc đời Mục Thu như trải qua một cú thay đổi chóng mặt, khiến cô cảm thấy mọi thứ đảo lộn, lộn xộn.
Đó là một ngày cuối tuần bình thường. Mục Thu không đến trường, ngồi trong tiệm sách của gia đình, ôm cuốn sách tranh có hình minh họa, chậm rãi phác thảo những chi tiết trong đó. Chiếc TV mini trong tiệm sách đã tắt, mẹ Mục đi ra ngoài, để lại một mình Mục Thu trông coi cửa hàng.
Khi Mục Thu vừa vẽ đến bức tranh thứ ba, mẹ Mục đã vội vã chạy vào từ bên ngoài.
"Bật TV lên! Bật TV lên! Nhanh lên bật TV!"
Vừa lao vào, bà vừa hét to vừa lao đến trước chiếc TV mini trong tiệm, nhanh chóng bật nó lên.
"Có chuyện gì vậy mẹ? Sao vậy ạ?"
Dù mẹ cô thường xuyên giật mình và la hét đến mức Mục Thu đã quen, nhưng thấy mẹ gần như dán mặt vào chiếc TV cũ, cô vẫn không khỏi tò mò hỏi.
Mẹ Mục dán chặt mắt vào màn hình. Mãi một lúc sau, cuối cùng bà lên tiếng...