Ngoài trời băng tuyết ngập trời, tuyết lớn cuồn cuộn trút xuống. Gió lạnh từ phương xa thổi đến, trên cánh đồng hoang vu lập tức nổi lên từng đợt sóng tuyết trắng xóa.
Hám Trúc cau mày, âm thầm liếc nhìn đôi mắt của tôn chủ nhà mình. Nàng không ngờ rằng đôi mắt đẹp đẽ ấy lại bị thương nghiêm trọng đến vậy, bế quan cả trăm năm cũng không khỏi, lại còn cần thần vật mới có thể chữa lành.
Nàng mím môi, vội vàng nói: "Khi ta đến Thượng Hi Thành, đám ma ở đó không biết nghe ngóng được tin tức gì, đồn rằng cảnh giới của tôn chủ đại ngã, trăm năm tu vi không những không tăng mà còn mang thai..."
Giọng nàng càng nói càng nhỏ, như thể thứ gì đó đang phồng lên rồi xì hơi, "xèo" một tiếng, xẹp xuống.
Chử U nghe rõ, vừa tức vừa bất đắc dĩ hỏi: "Mang thai cái gì?"
"Thai... Thai trứng." Hám Trúc nói xong thì chậm rãi giơ tay lên, che kín đầu, sợ bị đánh.
Sắc mặt Chử U đột nhiên biến đổi, như thể nghe được chuyện nực cười nhất trên đời, cạn lời nhìn con hắc long trong tay, "Mang thai cái gì?"
"Trứng." Hám Trúc run rẩy đáp.
Đám ma Thượng Hi Thành suốt ngày ăn chơi trác táng, rỗi việc sinh nông nổi, lúc rảnh rỗi thì thích bàn luận những chuyện thật giả lẫn lộn. Phần lớn những lời đồn hư ảo trong tam giới đều từ cái thành đó mà ra.
Chử U cười nhạt, véo lấy đầu Trường Ứng, xem xét hồi lâu, "Chẳng phải là ấp trứng thôi sao, mang thai trứng thì sao."
Trường Ứng lắc đầu, tỏ vẻ không vui, ánh mắt lạnh lùng.
Ngay sau đó, đầu rồng lại bị búng một cái. Bị búng vào đầu, con rồng ngốc ngếch chớp mắt, miệng há ra, lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn đáng sợ.
Chử U sợ con rồng này kêu to lung tung, vội vàng ấn miệng nó lại, "Không phải ta ấp, được chưa? Ngươi mà giận dỗi thì hóa hình ra đây, bộ dạng này ta đạp một phát là chết tươi, còn giận dỗi cái gì."
Hám Trúc nghe mà ngây người, không ngờ tôn chủ nhà mình lại còn dạy dỗ một con súc sinh không biết có nên cơm cháo gì không. Nàng lại lặng lẽ liếc nhìn mắt tôn chủ, nhỏ giọng hỏi: "Vậy thần vật chỉ có ở Hàn Nhãn mới có sao?"
"Ta không biết." Ánh mắt Chử U tối sầm lại, ý cười trên khóe miệng biến mất không còn một mảnh, "Hàn Nhãn có rất nhiều thánh vật chữa thương, có một loại cỏ nghe nói có thể giải bách độc, sinh tử nhân nhục bạch cốt, thậm chí có thể khiến phàm nhân không có căn cốt một bước lên trời. Có lẽ thánh vật kia không lợi hại đến vậy, nhưng để hóa giải khói độc trong mắt ta thì chắc là đủ."
"Mắt tôn chủ rốt cuộc trúng phải độc gì?" Hám Trúc vội vàng hỏi.
Chử U quay đầu lại nhìn nàng, im lặng nhìn hồi lâu, như đang suy tư.
Hám Trúc trong lòng e ngại, cảm thấy mình không nên hỏi, nhưng lời đã nói ra rồi thì không thể thu lại được.
Con rồng bị Chử U véo miệng giật giật, không nặng không nhẹ mà giãy giụa.
Chử U buông tay, ánh mắt tĩnh lặng đến lạ thường. Rõ ràng là chuyện khiến nàng thống khổ mấy trăm năm, vậy mà khi bị hỏi đến, trên mặt nàng lại không hề có chút phẫn nộ nào. Nhập Ma Thần Duệ xưa nay thất thường, như thể ngọn lửa bỗng nhiên bị dội tắt.
"Tôn chủ?" Hám Trúc nhỏ giọng gọi.
"Là..." Môi Chử U khẽ động, "Ngươi không nghe được." Kỳ thật nàng cũng không biết.
Hám Trúc buông tay đang che trên đầu xuống, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng. Nàng thấy tôn chủ nhà mình bỗng nhiên trở nên bình dị gần gũi như vậy, nhất thời có chút không quen, ngượng ngùng nói: "Tôn chủ đến thế gian không phải muốn giúp tam chủ sao, sao không ở cùng tam chủ?"
Chử U đối với tiểu thị nữ của mình cũng không hề giấu giếm, thẳng thắn nói: "Ta hoài nghi Tam chủ muốn hãm hại ta."
"A?" Hám Trúc ngớ người, "Nhưng, nhưng vì sao bọn họ lại..."
Chử U chắp tay sau lưng, men theo hàng cây tùng kia, tiếp tục đi về phía Hoa Thừa Tông, "Thần Hóa Sơn khai sơn trước thời hạn, e rằng là mưu kế của Thiên giới. Kinh Khách Tâm lại nói với ta muốn vào núi tìm tòi đến cùng, hòng tìm được một hồn của Ma chủ, chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao."
Hám Trúc nào biết Thần Hóa Sơn lại khai sơn trước thời hạn, ngơ ngác hỏi: "Nhưng làm sao bọn họ biết Ma chủ nhất định sẽ tiến vào Thần Hóa Sơn?"
"Ma chủ một hồn có vào Thần Hóa Sơn hay không, ta cũng không biết, nhưng Thần Hóa Sơn nếu khai sơn trước thời hạn, nhất định có ẩn tình khác." Chử U vừa vung tay, một cành cây đột nhiên từ trong gió bay tới, vừa vặn rơi vào tay nàng.
Cành khô đen nhánh, thật sự không hợp với bàn tay trắng nõn của nàng.
Nàng không cúi lưng, chỉ cầm cành cây vung vẩy. Đầu nhọn của cành cây cách mặt đất khá xa, nhưng trên nền tuyết bằng phẳng lại xuất hiện mấy đạo hoa văn hỗn độn.
Những hoa văn kia như tùy tay vẽ ra, hỗn độn không hề có kết cấu, không giống tranh, cũng không tạo thành chữ, lại khác biệt cực lớn so với phù chú.
Chử U nắm chặt cành cây trong tay, cành cây khô hắc kia liền hóa thành bột phấn, ngưng tụ trên những hoa văn hỗn độn kia thành từng đạo đường nét cổ quái.
Đường thì dài, đường thì ngắn, đường chỉ hướng đông tây, đường chỉ hướng nam bắc.
Gió núi lạnh thấu xương thổi quét qua, trong núi hình như có hung thú đang tru lên, nhưng những hoa văn rối rắm trên nền tuyết kia lại không hề bị gió thổi loạn nửa phần.
"Tôn chủ đang vẽ cái gì vậy?" Hám Trúc nhìn hồi lâu, không nhận ra thứ gì.
Một lát sau, hoa văn trên nền tuyết dường như giật giật, một vài hoa văn vốn cách xa nhau lại giao nhau.
Hám Trúc xem đến ngây người, nàng chưa từng thấy tôn chủ nhà mình thi triển thuật pháp như vậy.
Con rồng quấn trên cổ tay Chử U cũng giật giật, đôi mắt vàng kim không chớp mắt nhìn chằm chằm vào dấu vết trên nền tuyết.
"Bói toán của ta tuy không bằng những thần tiên trên Thiên giới, nhưng có lẽ hơn Lạc nhị chủ một chút." Chử U nhìn hồi lâu, lòng bàn tay khẽ phẩy giữa không trung, những dấu vết rối rắm kia lập tức biến mất không còn một mảnh.
"Tôn chủ bói ra cái gì?" Đôi mắt Hám Trúc càng sáng.
Chử U hơi nheo mắt, hướng về phía Hoa Thừa Tông, "Một phân hồn của Ma chủ, quả thực ở Tùng Linh Thành này, chỉ là lại cẩn thận hơn một chút, liền không bói ra được."
"Vậy chúng ta phải về Tùng Linh Thành sao?" Hám Trúc quay đầu nhìn lại, "Bây giờ trở về thành cũng không quá xa."
"Ngươi cũng biết trong thành tụ tập bao nhiêu tông môn, bao nhiêu phàm nhân tu sĩ, biển người mênh mông, làm sao tìm ra hắn?" Chử U nhìn Hám Trúc như nhìn kẻ ngốc.
Hám Trúc hít ngược một hơi khí lạnh, vội vàng nói: "Không hổ là tôn chủ, nếu đổi lại là ta, chắc chắn làm không ít công vô ích."
Chử U hơi sững lại, "Nhân lúc Thần Hóa Sơn còn chưa khai sơn, ta đi xem Hoa Thừa Tông kia, tông môn này không hề tầm thường."
Hám Trúc vội vàng đuổi kịp, lại hỏi: "Tôn chủ có gặp Tam chủ kia không?"
"Không khéo, vừa mới gặp. Kinh Khách Tâm nếu thông minh hơn một chút, hẳn là đoán được ta cầm đồ của Long Cung, trừ phi Lạc Thanh không đem lời khuyên của ta truyền đạt cho hai vị tôn chủ còn lại." Chử U sờ sờ con rồng lạnh như băng trên cổ tay.
"Lời khuyên gì?" Hám Trúc nhất thời không nghĩ ra.
Chử U liếc xéo nàng một cái, "Lúc trước ta từng sai Hồng Cừ đến nhân gian một chuyến, bảo nàng chuyển lời cho Tam Chủ để ý đến Long tộc, sau đó nàng cùng Lạc Thanh cùng nhau trở về Ma giới, có lẽ nàng chỉ nói với một mình Lạc Thanh thôi."
"Nếu thật vậy, chẳng phải Tam Chủ bằng mặt không bằng lòng, ai nấy đều ôm quỷ thai trong lòng sao?" Hám Trúc kinh ngạc thốt lên.
Chử U gật đầu, nàng rất vừa lòng với cách dùng từ của tiểu thị nữ này.
"Vậy chúng ta tốt nhất đừng đi cùng đường với bọn họ, kẻo bị vạ lây." Hám Trúc vội vàng nói.
Chử U khen ngợi nàng bằng ánh mắt, rồi lại sờ sờ con rồng đang quấn chặt trên cổ tay.
Hình như nhiệt độ trên người Trường Ứng lại giảm xuống, gần như muốn làm tê cóng cổ tay nàng.
Nàng vội vàng cúi đầu, chỉ thấy con rồng trên cổ tay đã nhắm mắt, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt, cứ như một con rồng chết.
Sắc mặt Chử U biến đổi, Hám Trúc tức khắc luống cuống, "Tôn chủ, con rồng này làm sao vậy?"
"Tìm chỗ nào đó tránh đi đã, con rồng này e là sắp chết, ta phải xem xét kỹ càng." Sắc mặt Chử U thật sự không tốt, nàng kéo kéo con hắc long, nhưng không lay chuyển được nó.
Xương cốt toàn thân con rồng cứng đờ, như cương thi vậy.
Chử U thấy lòng lạnh đi phân nửa, vội vàng khẽ khàng vê ra một nhúm Phượng Hoàng Hỏa, muốn sưởi ấm cho Trường Ứng.
Hám Trúc thầm kêu không ổn, vội nói: "Tôn chủ đừng, sẽ, sẽ, sẽ..."
Chử U lạnh lùng liếc nàng một cái.
"Sẽ chín mất!" Hám Trúc như trút được gánh nặng, vội vàng nói hết lời.
Ngọn Phượng Hoàng Hỏa đỏ tươi kia liền bị thu về, không để Trường Ứng bị ảnh hưởng mảy may.
Chử U ngược lại tách ra một sợi linh lực, để nó quấn quanh bên người Trường Ứng, vừa muốn ủ ấm cho nó, vừa xem thử con rồng này còn ăn được gì không.
Sợi linh lực vừa quấn quanh thân Trường Ứng, trong chớp mắt đã bị nuốt sạch không còn một mảnh.
Chử U khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra con rồng này vẫn chưa lạnh cóng. Nàng đưa ngón tay lên điểm vào đầu rồng, xem xét tim phổi nó, không ngờ nội tạng lại gầy yếu như lúc ban đầu, nhìn kỹ hơn, tim hình như còn chưa mọc đủ, thập phần quái dị.
Thế này nhìn kiểu gì cũng là hấp hối, không giữ được.
Hám Trúc nhìn trái nhìn phải, trước mắt toàn là băng tuyết, vội nói: "Thuộc hạ đi xem xét phụ cận một chút." Vừa dứt lời, bóng người nàng đã biến mất.
Trên cánh đồng hoang vu tuyết ngược gió xao, băng dày chừng ba thước, lọt vào tầm mắt gần như toàn màu trắng, chỉ có một bóng đen như mực lẻ loi đứng đó.
Chử U nâng con hắc long của nàng lên, thầm nghĩ thứ này đừng có chết như vậy, nàng đã hao tổn nhiều linh lực như thế, món nợ này vẫn phải trả, chết rồi thì trả thế nào được.
Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, con rồng trong tay hình như nặng hơn một chút, nhìn kỹ lại, hình như lại dài ra mấy tấc.
Chử U ngẩn người, lấy giới tử linh thạch ra, nhưng không ngờ Trường Ứng một ngụm cũng không ăn. Nàng cau mày lại tách ra một sợi linh lực, còn tự mình đút đến bên miệng Trường Ứng, Trường Ứng chẳng những ăn, còn chép miệng.
Chết đến nơi rồi mà còn kén ăn.
Nàng không dám phân ra quá nhiều linh lực, nhiều thêm chút nữa nàng sẽ mù mất, hiện giờ Thần Hóa Sơn sắp mở, nàng không thể thành người mù vào lúc này.
Nhưng mà ngay khoảnh khắc tiếp theo, xương cổ tay nàng bị gặm một cái, linh lực trong giây lát bị cướp đi hơn phân nửa, con rồng này thật đúng là không khách khí.
Trước mắt Chử U vốn dĩ đã trắng xóa một mảnh, bị rồng cắn một ngụm vào xương cổ tay, trước mắt hoàn toàn mờ mịt, như bị che một tấm lụa trắng.
Trong lòng bàn tay nàng, con rồng kia không biết dài đến mức nào, nhưng lại nặng trịch khiến nàng không tài nào nhấc nổi. Nàng đành buông tay, bên tai vang lên tiếng vật gì đó rơi xuống tuyết.
Trên cổ tay nàng, có thứ gì đó đặt lên.
Là... một bàn tay lạnh băng.