Chư tiên vội triển binh khí, vận linh lực tấn công, nhưng không sao đẩy lùi được luồng khói xám. Không ngờ ma khí này lại kiêu ngạo và đáng sợ đến thế.
"Mang Phong!" Tân nương hoảng hốt kêu lên.
Thái tử Mang Phong lập tức đáp lại: "Cảnh Di!"
Nghe tiếng gọi, Cảnh Di đứng sững. Trên má nàng bỗng xuất hiện một vệt máu, từ từ rỉ ra, chảy dài trên làn da trắng ngần.
Chính lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang bên tai nàng.
Giọng nói ngạo nghễ và lạnh lùng:
"Bao giờ trả lại ta đôi mắt?"
Trước ánh mắt kinh hoàng của chư tiên, tân nương trong trang phục hỉ phục chợt rút ra một thanh tuyết kiếm, chém thẳng vào luồng khói xám.
Tức thì, khói xám tản mác, kéo theo ma khí va chạm tứ phía, khiến bình chén ngọc va vào nhau loảng xoảng.
Trong chớp mắt, luồng ma khí khiến mọi người khϊếp sợ cũng tan biến.
Chư tiên ngơ ngác nhìn nhau, không ai ngờ người đánh tan ma khí lại là tiểu thư Phượng tộc, càng không rõ nàng có phải vô tình đánh trúng chỗ yếu hay không.
Long Vương vội vàng tạ lỗi chư tiên, rồi truyền lệnh binh tướng lùng bắt Ma nữ đang ẩn trong Long Cung.
Long Thái tử Mang Phong khép mắt, kết ấn. Hắn dùng thần thức quét khắp Long Cung, nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết Ma tộc xâm nhập.
Giữa lúc ấy, người áo xám đã biến mất tăm.
Chung quanh một mảng hỗn loạn, hồng la bay tán loạn, ngọc lỏng đổ vương vãi, tiên bánh trong đĩa sứ nát bét chẳng còn nguyên hình.
Sự việc này truyền ra ắt làm Long tộc mất thể diện, lại còn ảnh hưởng đến thanh danh Tiên giới: Ngày lành tháng tốt thế này mà bị một luồng ma khí vô danh quấy phá.
Luồng khói xám tan rồi lại tụ trong bóng tối, như cánh tay mềm mại vén hồng la, len lỏi qua những kẽ hở giữa các mảnh ngọc vỡ rải rác trên sàn.
Vị tiên nhân áo xám phong thái đạo mạo khi trước, giờ lật đật đuổi theo luồng khói xám, vừa chạy vừa ngoái nhìn.
Khói xám lướt qua, binh tướng Long Cung ngã rạp, kẻ còn bị mê hoặc đến mức tương tàn.
Chẳng bao lâu, lối đi phía trước bị một cánh cửa đá chắn ngang, đoàn khói xám dừng lại.
Người áo xám vừa định lên tiếng, đã thấy luồng khói xám phá vỡ pháp trận trên cửa, lập tức chui vào khối đá chạm trổ hoa văn.
Pháp văn trên cánh cửa lóe sáng, cuối cùng vẫn không ngăn được khói xám.
Người áo xám toan đuổi theo, vừa bước một bước đã bị pháp văn bật ngược, phun ra máu tươi. Y lo lắng ôm ngực, đành đứng ngoài cửa nhìn.
Bỗng nhiên, một bàn tay trắng như tuyết thò ra từ kẽ cửa, nắm lấy vạt áo người áo xám, kéo y vào trong.
Bàn tay ấy thon dài, mảnh mai tưởng chừng không chịu nổi uốn cong, năm ngón trắng ngần, ẩn trong tay áo thẫm màu.
Trên ống tay áo thêu hoa sa, lờ mờ thấy được nơi bả vai chủ nhân có một vết sẹo dài ngoằn ngoèo, xấu xí, kéo lên tận vai.
Đôi vai gầy guộc, phủ đầy ma văn đen như dây leo quấn quanh.
Đích thị là Ma.