Chương 1: Hỏi: Thế nào là ma (1)

Thế nào là ma?

“Phí hoài công sức tu hành đạo, khởi sinh năm điều chướng, làm tổn hại căn lành của người, khiến lòng người rối loạn. Không buông được chấp niệm, chẳng dứt nổi lòng ti tiện, buông thả bản thân, làm điều ác mà không biết hối cải — đó chính là ma.”

Hôm ấy, sóng yên biển lặng. Trên chiếc thuyền nhỏ giữa trùng khơi, một ngư phu tráng kiện ngồi xếp bằng nơi mũi thuyền, đầu đội nón lá nhọn che gần nửa khuôn mặt. Bỗng trời đất chuyển u ám, hắn như bừng tỉnh, vươn tay nhấc nón, để lộ đôi mắt đen sâu thẳm.

Trên tầng mây cao, một bóng đen xẹt qua — thoạt nhìn như sương mờ lặng lẽ, lại như nét mực đậm mà thiên nhân tiện tay phẩy xuống.

Ngư phu ngỡ trời sắp đổ mưa, vội vã thu tấm lưới đang thả dưới nước. Nào ngờ, mẻ lưới nặng trĩu đến mức suýt kéo cả người hắn nhào xuống biển.

Mồ hôi nhễ nhại, hắn dốc toàn lực mới lôi được lưới lên. Trong lưới, đàn cá quẫy đuôi không ngừng, khiến hắn không khỏi kinh ngạc:

“Cá đâu mà nhiều dữ vậy? Chẳng lẽ Long Cung dưới đáy biển đang có đại hỉ?”

Mà quả thật chẳng phải chỉ là chuyện mừng. Dưới đáy biển kia, một tòa cung điện rực rỡ lấp lánh, dát vàng khảm ngọc, lụa hồng bay phấp phới, dạ minh châu sáng rực như sao rơi khắp sảnh đường.

Khách khứa đông nghịt, chen chúc đến không còn chỗ ngồi, cảnh tượng vô cùng huyên náo.

Bỗng nhiên, một luồng ma khí cuồn cuộn ập đến, khiến chư tiên được mời đều kinh hãi đứng bật dậy. Nhưng chỉ trong chớp mắt, ma khí tan đi như gió thoảng, không để lại chút dấu vết nào.

Nếu không phải tất cả tiên nhân đều vừa cảm nhận rõ ràng luồng ma khí ngập trời ấy, e rằng ai nấy đã tưởng đó chỉ là ảo ảnh thoáng qua.

Long - Phượng kết thân, chư tiên tụ hội tại đây, vậy mà vẫn có kẻ dám tung ma khí quét ngang Long Cung. Thật là to gan lớn mật, chẳng coi thiên uy ra gì, chỉ có thể là kẻ không sợ chết.

Binh tướng tức tốc tràn vào theo lệnh Long Vương, âm thầm dò xét: Ma khí ấy rốt cuộc đến từ đâu, và đã tan biến về phương nào?

Giữa hàng tiên nhân, một giọng nói khe khẽ vang lên:

“Nghe nói, người vốn được định kết thân cùng Mang Phong là một vị khác trong Phượng tộc.”

“Lâu lắm rồi không ai còn nhắc đến nàng.” Một vị tiên nhân thở dài.

“Nghe rằng nàng nhập ma vào chính cái ngày ấy… Khi ấy, thiên cung bị màn sương đen dày đặc bao trùm, ma khí cuồn cuộn che khuất hơn nửa ánh trời suốt mấy ngày liền. Trăm loài chim hót thảm, yêu thú tàn sát lẫn nhau, gào khóc vang trời, thiên địa đại loạn, chẳng khác gì Ma Chủ giáng lâm.” Một tiên nhân vận áo xám vuốt chòm râu dài, trầm giọng kể.

“Vừa rồi có luồng ma khí quái lạ tràn vào, chẳng lẽ chính là nàng đến... cướp người?” Có kẻ bật thốt kinh hãi.

“Cướp ư? Nàng cần gì phải cướp? Nàng đâu phải hạng mới nhập ma như Long Thái tử Mang Phong.” Vị tiên nhân áo xám nhếch môi cười nhạt.

Lại có người khẽ hỏi:

“Vì sao nàng ấy lại nhập ma?”

“Nghe đâu, năm ấy nàng độ kiếp thất bại, pháp lực tan biến, lại bị thương đến đôi mắt. Có lời đồn rằng nàng mưu hại Cổ Thần chuyển thế, dẫn đến hậu họa hủy tiên cốt, rút tiên gân. Cuối cùng, thiên lôi giáng xuống...”

“Rồi nàng liền nhập ma.”

Tiếng kèn sáo và xô-na bỗng vang lên dồn dập. Chư tiên đồng loạt im bặt.

Chỉ thấy một cỗ kiệu nạm vàng, treo ngọc, phủ lụa hồng mỏng manh nhẹ nhàng tiến đến. Đội tiên tử khiêng kiệu ai nấy đều mỉm cười, dáng đi uyển chuyển, mỗi bước chân như hoa nở giữa trời.

Rèm châu khẽ lay, bóng dáng vị tiên tử Phượng tộc thấp thoáng bên trong.

Nàng vận hỉ phục đỏ rực, đầu cài lụa phượng thêu tơ vàng, dung mạo tuy chưa lộ rõ, nhưng dáng hình thanh tú, uyển chuyển, hiển nhiên là một giai nhân tuyệt sắc.