Chương 3: Đấng Toàn Năng Cuối Cùng

Tiếng súng rền vang, biến con đường thành một địa ngục trần gian. Bốn, năm con Tiêm Nha Anh tựa bầy sói đói lao vào đàn cừu, mặc sức cắn xé, tàn sát. Bất thình lình, một con trong số đó nhắm thẳng về phía Chu Hạo.

Chu Hạo kinh hãi đến nỗi đầu óc trống rỗng, chân tay luống cuống, chẳng biết phải chống đỡ ra sao. Những kiến thức sách vở khô khan nào đâu địch lại được sự nhanh nhẹn và dáng hình nhỏ bé của loài quái vật này. Kỳ thực, ở tuổi mười sáu, dù vừa thức tỉnh năng lực, họ cũng chỉ mới đạt đến đoạn G1, sức lực hoàn toàn yếu thế.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay rắn rỏi đã kéo giật Chu Hạo khỏi hiểm nguy.

Cậu liếc nhìn, bóng dáng ấy sao có thể nhầm được!

Là Tần Phong!

Tần Phong đẩy Chu Hạo ra sau, vung nắm đấm về phía con Tiêm Nha Anh đang lao tới. Tuy tốc độ không bì được với đối thủ, nhưng ngay khoảnh khắc con quái vật áp sát, nắm đấm của Tần Phong cũng vừa kịp giáng xuống.

“Bốp!”

Một tiếng động chói tai vang lên như thể có quả dưa hấu bị đập vỡ, óc trắng óc đỏ văng tung tóe.

Tần Phong khẽ cau mày. Chẳng phải vì cảnh máu me ghê rợn, mà bởi khớp ngón tay đã rách toạc do dùng lực quá mạnh.

Quả thật, thân thể này vẫn còn quá yếu ớt!

Thế nhưng, đôi mắt hắn dần sẫm lại, sâu thẳm tựa màn đêm. Một dòng năng lượng vô hình từ xác con Tiêm Nha Anh từ từ thấm vào cơ thể hắn. Vết thương trên tay bỗng lành lại với tốc độ kinh ngạc, lớp vảy da tróc ra, miệng vết thương liền lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đây chính là thiên phú của hắn – Thôn Phệ!

Tần Phong vừa ngạc nhiên vừa phấn khích tột độ.

Kiếp trước, khi dị năng vừa thức tỉnh, hắn đã tự cao tự đại, ngỡ mình là vô địch. Nào ngờ chính sự ngông cuồng ấy đã khiến hắn bị kẻ thù vây hãm, vắt kiệt dị năng. Cuối cùng, hắn chỉ còn lại chút năng lực thôn phệ xác quái vật để lay lắt sống qua ngày.

Nếu giờ đây thiên phú vẫn còn vẹn nguyên, sức mạnh của hắn chẳng phải sẽ càng khủng khϊếp hơn sao?

Cảm nhận rõ ràng dòng năng lượng hút từ con Tiêm Nha Anh, hắn biết thân thể mình đã mạnh lên đôi chút. Chỉ cần diệt thêm chừng mười con nữa là có thể đột phá lên đoạn G2 — một cột mốc tuy nhỏ nhưng vô cùng thiết yếu.

Còn chần chừ gì nữa!

Đã lâu lắm rồi hắn mới lại hưng phấn đến thế.

Bầy Tiêm Nha Anh đồng loạt tru lên giận dữ. Những con còn lại lập tức vây chặt lấy Tần Phong, tạo thành thế gọng kìm hiểm hóc.

Tần Phong nhanh nhẹn lùi lại, thoát khỏi vòng vây. Hắn rút con dao găm dài chừng mười phân bên hông, siết chặt trong tay, chờ đợi con quái vật kế tiếp lao đến.

Lưỡi dao lóe lên một vệt sáng lạnh lẽo, trong nháy mắt đã cắt đứt cổ một con Tiêm Nha Anh, máu tươi bắn tung tóe. Nhanh như chớp, hắn đạp văng con thứ hai ra xa ba mét, rồi lao tới đâm ngập con dao xuyên qua l*иg ngực nó. Hắn cảm nhận rõ lưỡi dao đã cắm sâu vào mặt đường rắn chắc.

Một tiếng kêu thảm thiết vυ"t lên. Gần như cùng lúc, những con Tiêm Nha Anh còn lại đồng loạt nổi điên, lao về phía Tần Phong.

Kinh nghiệm chiến đấu dày dạn giúp hắn đối phó với loại quái vật này khá dễ dàng, nhưng thể lực có hạn lại khiến hắn rơi vào thế bị động. Một con đã kịp cắn xé vào bắp chân, cơn đau nhói buốt xuyên thấu, khớp chân suýt nữa bị cắn nát.

Chưa kịp đứng vững, một con khác đã nhào tới, định xé toạc cổ họng hắn.

Trong khoảnh khắc sinh tử, Tần Phong vung cánh tay lên đỡ, chấp nhận để hàm răng sắc nhọn của con quái cắm sâu vào da thịt, đổi lại việc tránh được đòn chí mạng.

“Chết đi!”

Hắn nghiến răng, dồn sức vung tay, quật mạnh con quái vật xuống đất. Nó rú lên một tiếng rồi im bặt, xương cốt vỡ vụn dưới cú đập tàn nhẫn.

Nhưng hiểm nguy chưa dứt. Một con khác đã tranh thủ lao lên, há rộng cái miệng tanh tưởi hòng ngoạm trọn đầu Tần Phong.

Đúng lúc này, một chiếc gậy bóng chày trắng phau vun vυ"t bay tới, đập bay con Tiêm Nha Anh ra ngoài.

Chu Hạo xuất hiện. Thân thể cậu run lên bần bật nhưng ánh mắt kiên định không lùi bước. Cậu xoay người, dồn toàn lực vung gậy vào con quái vật đang cắn chặt chân Tần Phong.

“Buông ra! Đồ ác quỷ, thả bạn tao ra!”

Cú đập có phần lúng túng vì sợ làm Tần Phong bị thương, nhưng cuối cùng đầu con Tiêm Nha Anh cũng bị cậu đập bẹp dí.

Tần Phong đạp xác con vật văng ra xa. Cùng lúc đó, những vết thương trên người hắn lành lại nhanh chóng, dù bên ngoài vẫn còn những vết bầm tím tả tơi.

Bản thân Chu Hạo cũng run lẩy bẩy, hơi thở dồn dập, mồ hôi vã ra như tắm. Cảm giác kí©h thí©ɧ đến nghẹt thở. Nhìn cảnh máu me trên người bạn, Chu Hạo vẫn không khỏi toát mồ hôi lạnh vì sợ hãi.

“Tần Phong, cậu ổn không?”

“Không sao!” Tần Phong lắc đầu.

Lúc ấy, đội tuần tra đã kéo đến, nhanh chóng giải tán đám đông và phong tỏa hiện trường.

“Giờ chúng ta còn đi nữa không?” Chu Hạo ngập ngừng hỏi.

“Không cần đâu,” Tần Phong đáp. “Chỉ có một vết nứt thôi, đội tuần tra đến rồi, sẽ ổn cả thôi!”

Quả thật, lần này chỉ xuất hiện duy nhất một vết nứt không gian. Ở kiếp trước, vì Tần Phong không có mặt, bầy Tiêm Nha Anh đã gϊếŧ hại rất nhiều người, trong đó có cả Chu Hạo. May mắn thay, đời này mọi chuyện đã khác.

Ngay lúc đó, dải lửa trên thiết bị ổn định không gian rực lên lần cuối rồi lụi tắt. Tiếp đó, một luồng sáng bạc phóng xuống. Những tia sáng ấy bao phủ lấy vết nứt, khiến nó dần dần khép lại rồi hoàn toàn biến mất trước mặt Tần Phong và Chu Hạo.

Đây là lần đầu tiên Chu Hạo chứng kiến cảnh tượng này, gương mặt cậu lộ rõ vẻ sững sờ xen lẫn tò mò. Thực ra, nếu họ thật sự thức tỉnh dị năng, sau này sẽ còn thấy những chuyện như thế này thường xuyên.

[Tít tít… Tuyến số 12 đã hoàn thành việc dọn dẹp, hiện đang thống kê thiệt hại. Ghi nhận 13 người thiệt mạng, số người bị thương đang được kiểm tra. Khu vực đã an toàn!]

Đội tuần tra đi ngang qua, xác nhận số người tử vong. Tần Phong dửng dưng nhìn mọi thứ, vẻ mặt bình thản đến lạ. Ngược lại, Chu Hạo sau cơn phấn khích đã dần tỉnh táo, mặt mày tái nhợt. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà đã có 13 người chết. Nếu không có Tần Phong, con số ấy hẳn còn lớn hơn nhiều.

Lúc này, một người mang quân hàm đội tuần tra trên ngực tiến thẳng đến chỗ Tần Phong. Đội tuần tra vốn là lực lượng cảnh sát trong căn cứ, ai nấy đều sở hữu sức mạnh đáng nể. Họ có nhiệm vụ gìn giữ trật tự và bảo vệ an toàn cho căn cứ, tránh những mâu thuẫn dẫn đến cảnh mạnh hϊếp yếu. Dù vậy, sống trong căn cứ cũng chưa hẳn đã an toàn tuyệt đối.

Người vừa tới hỏi thẳng: “Mấy con Tiêm Nha Anh này do hai cậu tiêu diệt sao? Không tệ, không tệ! Anh hùng thiếu niên!”