Tiên đạo suy tàn, yêu ma hoành hành, với tư cách là người có thiên phú cao nhất thế hệ này, Hạ Khanh Tuyên đã trở thành niềm hy vọng của cả thôn. Gánh vác trọng trách từ nhỏ, Hạ Khanh Tuyên mới 17 tuổ …
Tiên đạo suy tàn, yêu ma hoành hành, với tư cách là người có thiên phú cao nhất thế hệ này, Hạ Khanh Tuyên đã trở thành niềm hy vọng của cả thôn.
Gánh vác trọng trách từ nhỏ, Hạ Khanh Tuyên mới 17 tuổi: "... Xin cảm ơn."
Chưa kịp để thiên tài ngàn năm có một này trưởng thành, Tuyên Nghi Cung đã gặp họa diệt môn. Hạ Khanh Tuyên được người che chở và chạy trốn đến một trong mười nơi nguy hiểm nhất - Vực Sâu Không Đáy.
Một người đàn ông mặc đồ đen, mình đầy thương tích, bị phong ấn bằng xiềng xích dưới vực sâu đã mấy nghìn năm, nhìn người đến với ánh mắt nguy hiểm: "Tiểu gia hỏa chính đạo."
Hạ Khanh Tuyên không cẩn thận ngã sấp mặt trước mặt người kia: "Hả?"
Ma khí quanh người người đàn ông áo đen càng lúc càng mạnh, khí thế toát ra khiến cả Huyền Thiết vốn được cho là không thể phá hủy cũng phải run rẩy.
Hạ Khanh Tuyên như không cảm thấy gì, vội vàng đứng dậy, vận dụng khế ước sinh tử mà trưởng lão đã truyền lại cho mình để giữ mạng.
Nhìn thấy động tác của Hạ Khanh Tuyên, người đàn ông áo đen khẽ cười nhạt, tỏ vẻ không hứng thú. Khế ước sinh tử thông thường không thể làm gì được y.
Nhưng cũng không ai nói cho y biết đây không phải khế ước sinh tử, mà là khế ước đạo lữ đồng sinh cộng tử!
Hạ Khanh Tuyên: "Cứu! Cứu! Cứu!"
Người đàn ông áo đen: "Cút! Không, đi giải phong ấn."
Hạ Khanh Tuyên: "Ta không biết!"
Người đàn ông áo đen (sát ý nồng đậm, nghiến răng nghiến lợi): "... Đứng ra sau lưng bản tôn."
...
Mọi người đều đồn rằng niềm hy vọng của chính đạo đã bán mình cho ma đầu, được yêu chiều không ngừng, người khác chạm vào một sợi tóc cũng phải chết thảm, đúng là nỗi nhục của chính đạo.
Ngày ngày chỉ nghĩ làm sao để củng cố khế ước đạo lữ và không bị đại ma đầu gϊếŧ chết, Hạ Khanh Tuyên: "... Xin cảm ơn."
Sau này, chính đạo kinh ngạc nhận ra niềm hy vọng của bọn họ quyết định bán mình cho đại ma đầu là để bình định yêu ma. Sau khi ngày qua ngày phải chịu đủ mọi sự khinh nhục, chính đạo đau đớn quyết định cứu lấy niềm hy vọng của bọn họ. Nhưng khi đến nơi, bọn họ lại thấy "tiểu đáng thương" mà bọn họ nghĩ đang dùng một kiếm phá vạn pháp, kiếm khí ngút trời.
Còn đại ma đầu âm trầm, đáng sợ, làm đủ mọi chuyện xấu xa trong mắt bọn họ lại nhẹ nhàng gạt đi lá cây còn sót lại trên tóc cho Hạ Khanh Tuyên, tiện tay xử lý sạch lũ yêu ma còn lại.
Mọi người (vẻ mặt hoảng sợ): "... Hình như có gì đó không đúng!!!"
Không ai biết, Hạ Khanh Tuyên vốn là một người đã chết, sau khi chết đã trôi dạt đó đây suốt trăm năm, chứng kiến ma đầu thực sự xuất thế, chúng sinh rơi vào cảnh lầm than. Cơ duyên xảo hợp thế nào, hắn bỗng trùng sinh trở về trăm năm trước.
Lần này, hắn đến trước khi ma đầu phá vỡ phong ấn, tìm thấy người đang bị phong ấn tra tấn đến mức âm trầm đáng sợ, rồi cưỡng ép kết hạ khế ước đạo lữ đồng sinh cộng tử.
Vạn vật trong thế gian đều có linh hồn, ta vì chúng sinh mà tới, cũng vì người mà đến.
---
Một câu tóm tắt: Nhưng lại không gϊếŧ được ta.
Ý chính: Tiếp xúc, cọ xát lẫn nhau để rồi khám phá ra những điểm sáng của đối phương.
+1 công giả ngây thơ =))