“Anh có ý gì?”
Câu này vừa dứt, mấy cảnh sát trong đồn đồng loạt lên tiếng.
“Cái gì gọi là chúng tôi không muốn dốc sức điều tra? Các người vừa báo cảnh sát là chúng tôi lập tức đến ngay. Không phải chúng tôi đang giúp các người điều tra sao?”
Bùi Hành Chi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của một cảnh sát: “Máy tính còn chưa thèm mở nữa. Các anh điều tra cái gì? Từ lúc lấy đoạn camera giám sát ở bệnh viện về, các anh chỉ ngồi đây buôn chuyện, lướt video. Xin hỏi là ai đang điều tra? Nhắn tin WeChat với lướt video ngắn cũng tính là một phương pháp phá án à?”
“…”
Cảnh sát vừa cãi liền cứng họng. Mấy người đang dùng điện thoại bên cạnh cũng lẳng lặng cất máy.
“Thôi, đừng nói nữa.” Tần Tụng bất lực thở dài, kéo nhẹ cánh tay Bùi Hành Chi.
Toàn thân Bùi Hành Chi căng như dây đàn, tức giận đến mức run lên.
Tần Tụng kéo anh ra sau lưng mình, rồi xin lỗi mấy cảnh sát: “Xin lỗi nhé, chồng tôi không phải cố ý chất vấn các anh. Chỉ là anh ấy sợ quá nên không kiềm chế được. Tên gây sự ngay từ đầu đã ra tay muốn lấy mạng người. Chồng tôi sợ hắn còn quay lại lần nữa. Tôi đang mang thai, không chịu nổi lần trả thù thứ hai đâu.”
“Tôi… tôi đã nói rồi mà, chúng tôi sẽ cố hết sức điều tra.” Cảnh sát đứng gần đó nói mà giọng không còn chút tự tin nào.
Tần Tụng liền phối hợp: “Tôi biết, vất vả cho các anh rồi.”
Cảnh sát phẩy tay: “Về chờ tin đi. Có gì chúng tôi sẽ báo ngay.”
“Vâng.”
Tần Tụng không nói thêm, nắm tay Bùi Hành Chi kéo ra khỏi đồn.
Bùi Hành Chi mím môi chặt đến trắng bệch. Từ lúc bước khỏi đồn cảnh sát đến khi lên xe, anh không nói nổi một lời.
“Đừng giận nữa. Ngay khi quyết định báo cảnh sát, chúng ta phải nghĩ đến kết quả này rồi.” Tần Tụng ngược lại bình tĩnh, còn mỉm cười an ủi anh.
Hai tay Bùi Hành Chi đặt trên vô lăng, dùng lực mạnh đến nỗi gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.
Tần Tụng nghiêng đầu nhìn, rồi vỗ nhẹ lên tay anh: “Người không sao là tốt rồi. Đừng giận nữa. Báo cảnh sát ấy mà, đa số ai đời cũng phải học một lần.”
“Không.” Bùi Hành Chi không đồng ý: “Người có tiền, có thế lực thì chẳng cần học.”
“…”
Tần Tụng im bặt.
Bùi Hành Chi hít sâu, bất ngờ kéo Tần Tụng vào lòng, ôm cô chặt đến mức cô thở còn thấy khó.
Nhưng cô vẫn cố nhịn. Cô vòng tay qua vai anh, ôm lại anh thật chặt: “Không sao. Sau này chúng ta tự cẩn thận hơn là được. Còn cái gọi là kết quả kia, thật có được thì tốt, không có cũng không sao. Chúng ta đều là người bình thường, và những thứ có thể làm cũng chỉ đến vậy thôi.”
“Tần Tụng.” Cằm Bùi Hành Chi tì vào xương quai xanh của cô, mũi nhẹ nhàng cọ vào cổ cô mỗi khi nói: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ tự tay kéo kẻ lái xe ra ánh sáng. Cảnh sát không giúp được anh, anh tự làm. Anh sẽ không bỏ qua hắn.”
“Được.” Tần Tụng đưa tay xoa nhẹ lên sau đầu anh: “Em tin anh.”
Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, nào là Lục Dĩ Bạch, nào là vụ tai nạn mang theo sát ý. Lòng Bùi Hành Chi đã không chứa nổi thêm chút cảm xúc nào nữa.
Anh ôm Tần Tụng như thể đó là cọng rơm cứu mạng, ôm mãi không chịu buông.
Tần Tụng không biết an ủi anh thế nào, chỉ có thể im lặng ở bên, để anh biết rằng bên cạnh mình có người đáng tin.
Hai người cứ thế ngồi trong xe, chỉ tập trung vào đối phương, hoàn toàn không chú ý bên kia đường, nơi Tần Vô Song đang đứng tựa vào một chiếc xe, lạnh lùng quan sát họ.
***
Thứ Hai, Tần Tụng chính thức bắt đầu công việc chăm sóc khách hàng.
Sợ ảnh hưởng đến cô, Bùi Hành Chi ăn xong sáng là hối hả đi làm. Trước khi đi, anh còn dặn dò: “Công việc này em làm vui là chính. Nếu bị ấm ức hay mệt quá thì nghỉ luôn. Giờ anh tháng kiếm hơn mười nghìn, nuôi được em với con thoải mái.”
“Ừ.” Tần Tụng đưa túi laptop cho anh, dịu dàng cười: “Em biết chừng mực mà, anh yên tâm.”
Bùi Hành Chi gật đầu: “Anh đi đây.”
Tần Tụng: “Đi đi, nhớ chú ý an toàn.”
“…”
Lời chia tay nói đủ cả rồi mà Bùi Hành Chi vẫn đứng ì trước cửa.
“… Còn gì nữa?” Tần Tụng ngơ ngác nhìn anh: “Anh quên gì hay còn chuyện muốn nói?”
“… Không.” Bùi Hành Chi lắc đầu, gương mặt hơi kỳ lạ: “Không có.”
“… Thế sao chưa đi?”
Nói xong thấy anh nhìn chằm chằm mặt mình, Tần Tụng tưởng mặt mình dính gì nên đưa tay sờ thử: “Em chưa rửa sạch mặt à?”
Bùi Hành Chi lại lắc đầu: “Rửa sạch rồi.”
Tần Tụng càng khó hiểu: “Vậy sao cứ nhìn em mãi? Không phải anh vội đi làm sao?”
“Anh…” Anh mím môi, như muốn nói mà không dám.
“Anh… có thể…”
“Hả?” Tần Tụng mở to mắt.
Ánh mắt anh lướt qua mặt cô hồi lâu. Nhưng rồi…
“… Không có gì, anh đi làm đây. Ở nhà chăm sóc bản thân cho tốt, có chuyện gọi cho anh.”
Tần Tụng: “… Hả?”
Cô bị anh làm cho hoang mang, hoàn toàn không hiểu anh đang phát rồ gì.
Cửa đóng lại trước mặt cô. Cô đứng im hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra.
“Thôi kệ.”
Cô không làm khó bản thân, coi như Bùi Hành Chi chưa tỉnh ngủ vậy.
Việc “chăm sóc khách hàng tại nhà” chỉ là cái cớ. Vừa khi anh ra cửa, Tần Tụng liền ung dung lấy bảng vẽ ra làm việc.
Ba bản thiết kế bán cho Giang Miên cần chỉnh sửa chi tiết. Cô vừa trao đổi với Giang Miên vừa sửa, bận đến mức uống nước còn chẳng kịp.
Khi điện thoại của Bùi Lệnh Huyên gọi đến, cô đang “tranh luận kịch liệt” với Giang Miên xem mặt dây chuyền nên gắn bao nhiêu viên kim cương.
“Alo?”
Cô bắt máy, giọng tự nhiên pha chút thuốc súng.
“… Chị dâu? Chị sao vậy?” Bùi Lệnh Huyên hơi hoảng.
“… Không sao.”
Tần Tụng nén giận nở nụ cười, vừa trả lời WeChat cho Giang Miên vừa nói chuyện: “Có gì không, Tiểu Huyên? Tự nhiên gọi chị là có chuyện gì à?”
Bùi Lệnh Huyên đi thẳng vào vấn đề: “Chị dâu, em vừa đi phỏng vấn hai nơi. Có một công ty không ngại thân phận của em, chịu cho em thử việc! Chỉ cần em làm tốt là có cơ hội được nhận chính thức! Chị dâu, em hình như… có việc làm lại rồi!”
“Tốt quá.” Tần Tụng nghiến răng, lúc thì giận, lúc thì cười: “Công ty tên gì vậy? Làm mảng gì? Uy tín không?”
Phía sau giọng Bùi Lệnh Huyên khá ồn ào, chắc cô ấy gọi từ ven đường.
“Công ty tên Thiết Kế Cường Thịnh, làm mảng thiết kế và trang trí nội thất. Em tra đánh giá trên mạng rồi, thấy ổn lắm, chắc đáng tin.”
“Thiết Kế Cường Thịnh?” Tần Tụng cảm thấy cái tên hơi quen, như đã nghe đâu đó.