Chương 36: Thuật đánh lừa thị giác

“Đây… đây còn là Tần Tụng sao?”

Trợ lý phía sau bị sự thay đổi của Tần Tụng choáng váng, không để ý sếp còn đang đứng đó, lập tức cúi sang đồng nghiệp bên cạnh buôn chuyện.

“Tần Tụng mà dám nói chuyện với sếp Lục kiểu đó á? Cô ta điên rồi chắc?”

Đồng nghiệp bĩu môi: “Người ta nói có thai thì đần ba năm, tôi thấy đúng ấy nhỉ, cô ta mang thai làm hỏng cả đầu óc rồi. Trước kia mỗi lần gặp sếp Lục, chẳng phải cô ta đều khom lưng cúi chào, nịnh nọt đến mức muốn liếʍ giày sao? Giờ lại dựa vào ông chồng vừa phá sản, dám vênh váo như thế. Không phải đầu có vấn đề thì tôi không nghĩ ra lý do nào khác.”

“Ê?” Trợ lý nheo mắt: “Tôi thì lại nghĩ ra một lý do khác.”

Đồng nghiệp nhìn anh ta: “Lý do gì?”

Trợ lý nói rõ ràng: “Lúc Bùi Hành Chi vừa phá sản, Tần Tụng từng mở họp báo. Trên đó, cô ta thề sống thề chết nói mình sẽ không ly hôn, và từ nay về sau hai người sẽ sống thật tốt với nhau. Tôi đoán cô ta thay đổi như bây giờ, tám phần là vì thật sự muốn quay đầu, sống tử tế với Bùi Hành Chi.”

“Không thể nào.” Đồng nghiệp bác bỏ không chút do dự: “Tần Tụng không phải loại người đó. Khi Bùi Hành Chi chưa phá sản, cô ta còn chẳng tỉnh ngộ. Giờ anh ta trắng tay rồi, cô ta đột nhiên cải tà quy chính? Cải để làm gì? Về ở nhà thuê với anh ta, ăn cháo uống nước rau à?”

Trợ lý gật gù: “Ờ… cũng có lý ha. Nhưng nếu không phải vậy, sao tự nhiên cô ta thay đổi dữ vậy?”

Đồng nghiệp: “Tôi có một…”

“Nói đủ chưa?” Giọng Lục Dĩ Bạch trầm xuống, mang theo tức giận, khiến hai người đang buôn chuyện nuốt luôn lời định nói.

Cả hai cúi đầu răm rắp, không dám hé răng.

Lục Dĩ Bạch thả lỏng bàn tay đang siết chặt, chậm rãi xoay người, ánh mắt lạnh băng quét qua mặt họ.

“Tôi trả lương cao cho hai người là để bàn mấy chuyện này hả?”

“Xin lỗi sếp Lục.” Hai người vội vàng xin lỗi.

Lục Dĩ Bạch lạnh lùng: “Nếu còn có lần sau thì cút.”

“Vâng.”

Anh ta trừng mắt nhìn họ thêm một cái rồi cho tay vào túi áo vest, lấy ra một tấm danh thϊếp: “Một người ở lại đây. Chờ Bùi Hành Chi ra thì đưa danh thϊếp này cho anh ta.”

Trợ lý mê buôn chuyện chạy lên nhận ngay: “Để tôi! Sếp Lục cứ yên tâm!”

Lục Dĩ Bạch hỏi: “Biết phải nói gì không?”

Trợ lý gật đầu chắc nịch: “Dĩ nhiên biết! Sếp Lục cứ yên tâm!”

Lục Dĩ Bạch chỉ khẽ “ừ” một tiếng rồi đi lên tầng trên.

“Muốn hỏi gì thì hỏi đi, đừng cứ lén nhìn em hoài.” Tần Tụng vừa từ nhà vệ sinh bước ra đã lên tiếng.

Bùi Hành Chi hơi sững sờ, rồi xấu hổ cười. Từ lúc gặp Lục Dĩ Bạch, Bùi Hành Chi cứ lén liếc nhìn Tần Tụng. Tần Tụng nhìn thấy hết, còn biết anh đang có tâm sự nên định chờ anh tự hỏi. Nhưng chờ mười phút vẫn chẳng thấy anh mở miệng, Tần Tụng chịu không nổi, đành lên tiếng trước.

Bùi Hành Chi suy nghĩ vài giây mới hỏi: “Sao em đột nhiên đối xử với Lục Dĩ Bạch kiểu đó?”

Tần Tụng hỏi ngược: “Lẽ ra em không nên đối xử như vậy với anh ta à?”

Bùi Hành Chi lắc đầu: “Anh không biết… Chỉ thấy hơi đột ngột. Vì trước kia… em thích anh ta.”

“Trước kia em mù thôi.” Tần Tụng tự mắng mình không chút khách khí: “Hồi đó thích anh ta đúng là bị mỡ bít mắt. Một thằng vừa ích kỷ vừa giả tạo, ngoài mặt một kiểu, sau lưng một nẻo như vậy, em đáng lẽ phải nhìn thấu từ sớm.”

“Ừm.” Bùi Hành Chi chỉ đáp nhẹ một tiếng, không nghe ra được cảm xúc.

Tần Tụng nhìn anh: “Anh thấy đột nhiên là lạ chỗ nào? Trước đó em vì vụ phóng viên mà chẳng phải đã chửi anh ta rồi sao? Em hết thích anh ta lâu rồi.”

Bùi Hành Chi: “Anh biết. Nhưng khi đó…”

Khi đó… anh vẫn còn nghi ngờ.

“Lúc đó thế nào?” Tần Tụng truy hỏi, rồi lại tự nói ra đáp án: “Anh không tin em đúng không? Anh nghĩ tất cả chỉ là trò diễn của em?”

“…” Câu này hơi khó nghe, nhưng Bùi Hành Chi không thể nói dối cô.

“Đúng. Lúc ấy anh không tin.”

Tần Tụng hỏi tiếp: “Giờ thì sao? Giờ tin chưa?”

Bùi Hành Chi cau mày: “Giờ thì… cũng chưa tin hoàn toàn.”

“Không sao.” Tần Tụng sớm đoán được như vậy, nên chẳng bận tâm: “Em hiểu mà. Nếu đổi lại là em, em cũng không tin nhanh như vậy.”

“Em…” Bùi Hành Chi không ngờ cô lại bình thản đến thế, không biết nói gì.

Tần Tụng mỉm cười dịu dàng: “Không sao đâu. Ngày tháng của chúng mình còn dài. Em sẽ khiến anh dần dần hoàn toàn tin tưởng em. Em tự tin lắm.”

“…” Trái tim Bùi Hành Chi bị câu này chạm trúng một cách bất ngờ. Đôi mắt màu hổ phách của anh hơi mở to, trong đáy mắt le lói niềm vui không giấu nổi.

Tần Tụng thu ánh mắt lại, bỗng đổi chủ đề: “Bùi Hành Chi, anh biết rõ Lục Dĩ Bạch không phải người tốt, sao còn phải cười cười nói nịnh anh ta?”

Bùi Hành Chi bất đắc dĩ cười: “Ngoài cười với anh ta ra, anh còn lựa chọn nào khác? Giờ anh ta là ngôi sao mới nổi trong giới thương trường Vân Thành. Bao nhiêu người muốn nịnh còn không nịnh được.”

“… Ý anh là gì?” Mặt Tần Tụng biến sắc: “Anh muốn lấy lòng anh ta?”

Bùi Hành Chi dùng ngón tay gõ nhẹ lên mũi cô: “Sao có thể chứ.”

Tần Tụng cảnh giác: “Thế anh định làm gì?”

Bùi Hành Chi nhướng mày, nụ cười dịu dàng bỗng trở nên sắc bén: “Tần Tụng, em còn nhớ em từng nhắc anh rằng công ty anh phá sản rất có khả năng liên quan đến Lục Dĩ Bạch và Tần Tư Tư không?”

Tần Tụng: “Dĩ nhiên nhớ. Sao, anh tìm được bằng chứng rồi à?”

Bùi Hành Chi nhìn dòng người trước mặt, giọng nhẹ nhưng sắc: “Không hẳn là bằng chứng, chỉ là có vài nghi ngờ. Đã nghi ngờ thì Lục Dĩ Bạch đương nhiên phải bị anh liệt vào danh sách đối thủ. Với kẻ địch chưa rõ ràng, em nghĩ nên đối đầu trực tiếp, hay giả vờ hòa nhã để che mắt thì hơn?”

“A… Em hiểu rồi.” Tần Tụng thông minh, chỉ nghe một lần liền hiểu ngay: “Anh cười nói với anh ta chỉ để tạm thời khiến anh ta mất cảnh giác, để anh dễ điều tra hơn.”

Bùi Hành Chi gật đầu: “Thông minh. Lục Dĩ Bạch leo được đến vị trí bây giờ, chắc chắn không dễ đối phó. Nếu anh học em, nhảy ra chửi anh ta ngay, anh ta sẽ lập tức nghi ngờ anh. Đánh rắn động cỏ, anh còn điều tra được gì?”

“Ồ…” Tần Tụng gật mạnh, thán phục trước sự trầm ổn của chồng.

“Chào sếp Bùi.”

Hai vợ chồng đang nói chuyện cao trào thì trợ lý do Lục Dĩ Bạch để lại bất ngờ nhảy ra từ bên cạnh. Tần Tụng bị dọa giật cả mình.

Bùi Hành Chi phản xạ ôm cô vào lòng, mặt không vui: “Cậu có việc gì?”