“Cậu bận rộn quá, hay quên ăn sáng. Tớ sợ cậu làm hỏng dạ dày nên mới tự tay làm bữa sáng mang đến. Mấy món tớ mua cho cậu mấy hôm trước cậu đều không nhận… Hôm nay tớ tự tay làm, chắc cậu không nỡ từ chối chứ?”
“…”
Bùi Hành Chi thờ ơ không đáp lại.
Cô ta đưa hộp đồ ăn đến trước mặt anh, ánh mắt tràn đầy mong đợi, chờ anh nhận lấy, hoặc ít nhất cũng phải có chút vui mừng.
Nhưng…không, Bùi Hành Chi chỉ nghiêng đầu, nhìn về phía Tần Tụng đang đứng không xa, dịu giọng gọi: “Tần Tụng, lại đây.”
Tần Tụng nghe vậy bước tới, ánh mắt bình thản liếc nhìn Thẩm Yến Hồi, hoàn toàn không bất ngờ trước sự xuất hiện của cô ta.
“Sao vậy?”
Bùi Hành Chi khẽ cong môi, vòng tay qua vai Tần Tụng kéo cô vào lòng, rồi mới quay sang trả lời Thẩm Yến Hồi: “Xin lỗi, tôi và vợ đã ăn sáng rồi. Bữa sáng này cậu mang về đi.”
“…”
Nụ cười trên mặt Thẩm Yến Hồi lập tức tắt lịm. Cô ta hít sâu, ánh mắt sắc bén khóa chặt lên người Tần Tụng, bàn tay cầm hộp giữ nhiệt khẽ run lên, rõ ràng đang cố nén sự khó chịu.
Tần Tụng thu hết mọi biểu cảm ấy vào mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
“Đây là bữa sáng cô Thẩm tự tay làm à?” Cô cố ý hỏi.
Thẩm Yến Hồi nghiến răng, đường cong lông mày xinh đẹp nhướng lên đầy thách thức: “Đúng vậy. Hành Chi bận quá, hay quên ăn sáng. Thỉnh thoảng có ăn thì cũng toàn mấy món vỉa hè không tốt cho sức khỏe. Tôi lo cho cậu ấy nên tự tay làm đồ ăn sạch sẽ, tốt cho cơ thể.”
Cô ta còn cười đắc ý: “Cô cũng biết đấy, bên cạnh Hành Chi chẳng có ai chăm sóc. Nếu tôi không để tâm thì còn ai coi trọng cậu ấy nữa?”
Cách nói chuyện rất hợp với tính cách nữ phụ trong nguyên tác, ngông cuồng, táo bạo, dám yêu dám hận, dám tranh giành.
Nhưng… lại có gì đó sai sai.
Tần Tụng nhớ rất rõ trong truyện, Thẩm Yến Hồi chỉ theo đuổi Bùi Hành Chi sau khi anh ly hôn với nhân vật nữ phụ.
Dù thích anh, nhưng cô ta có ranh giới rõ ràng, không bao giờ làm “tiểu tam”.
Là tiểu thư nhà giàu, thân phận và sự giáo dục cô ta nhận được không cho phép làm những chuyện mất mặt vì đàn ông. Vì vậy cô ta luôn đợi đến khi Bùi Hành Chi ly hôn mới xuất hiện theo đuổi.
Còn bây giờ?
Tần Tụng và Bùi Hành Chi còn chưa ly hôn, vậy mà Thẩm Yến Hồi đã lao tới tranh giành?
Hoàn toàn khác với nội dung gốc.
“Không cần cậu phải lo.”
Tần Tụng còn đang suy nghĩ thì Bùi Hành Chi đã lên tiếng, thay cô trả lời.
Thẩm Yến Hồi giật mình, kinh ngạc nhìn anh.
Bùi Hành Chi ôm Tần Tụng chặt hơn, gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhẹ: “Yến Hồi, tôi nói không thích ăn sáng chỉ là để từ chối khéo cậu thôi. Thực ra tôi luôn ăn sáng đúng giờ, vì vợ tôi lúc nào cũng chuẩn bị sẵn. Dù tôi đi làm lúc nào, Tần Tụng cũng dậy trước làm cho tôi. Có cô ấy quan tâm là đủ rồi, không phiền cậu nữa. Cảm ơn lòng tốt.”
Anh nói rất bình thản, nhưng vào tai Thẩm Yến Hồi lại như đang khoe khoang, khoe về sự hạnh phúc của mình.
Cô ta cắn môi, không cam lòng, lại đưa hộp giữ nhiệt tới: “Hành Chi, bữa sáng này là tớ tự tay làm. Cậu nỡ lòng nào từ chối chứ?”
Bùi Hành Chi gật đầu dứt khoát: “Xin lỗi, tôi ăn no rồi. Bữa sáng vợ tôi làm rất ngon, tôi không cần thêm.”
“…”
Thẩm Yến Hồi hoàn toàn bị dập tắt khí thế.
“Yến Hồi, sau này đừng làm mấy chuyện phiền phức này nữa. Tôi và vợ phải ra ngoài, xin phép đi trước.”
Bùi Hành Chi nói xong liền nắm tay Tần Tụng đi thẳng, không thèm nhìn cô ta thêm một cái.
Thẩm Yến Hồi siết chặt hộp giữ nhiệt. Khi Bùi Hành Chi mở cửa xe chuẩn bị lên, cô ta đột nhiên gọi: “Hành Chi, hôm nay tớ không lái xe. Cậu có thể cho tớ đi nhờ không?”
Bùi Hành Chi sững lại, quay đầu nhìn cô ta.
Cô ta lập tức chỉnh sửa sắc mặt, nở nụ cười: “Tớ phải đến studio của cậu nói chuyện dự án. Cậu tiện đường chở tớ luôn nhé?”
“…”
Nhắc đến dự án,Bùi Hành Chi quả nhiên do dự.
Tần Tụng nhìn sang,rồi nhẹ nhàng nói thay: “Được mà. Dù sao anh đưa em xong cũng sẽ ghé studio. Cô Thẩm lên xe đi.”
Thẩm Yến Hồi chẳng khách sáo, lập tức bước nhanh tới lên xe.
“Tần Tụng…”
Bùi Hành Chi hơi biến sắc,nkhông biết cô thật sự rộng lượng hay đang giận nên cố tình làm vậy. Anh khẩn trương định giải thích.
“Anh…”
“Không sao.” Tần Tụng cắt lời,bnét mặt bình thản: “Là vì công việc thôi, đưa cô Thẩm cũng không thành vấn đề. Em nói rồi, em tin anh.”
Ngay cả Thẩm Yến Hồi ngồi trong xe cũng sững lại một chút.
“Vậy lúc tan làm, anh sẽ giải thích kỹ với em chuyện sáng nay.” Bùi Hành Chi nói rõ ràng ngay trước mặt Thẩm Yến Hồi.
Tần Tụng gật đầu: “Được.”
Nửa tiếng đồng hồ trên đường vì có Thẩm Yến Hồi mà trở nên cực kỳ dài. Bùi Hành Chi vừa lái xe vừa liên tục quan sát cảm xúc của Tần Tụng, chỉ sợ cô hơi không vui.
Nhưng bất ngờ thay, Tần Tụng không buồn chút nào, ngược lại còn rất vui. Cô từng nghĩ, nếu muốn ở cạnh Bùi Hành Chi, cô nhất định phải đối mặt với sự chen chân của Thẩm Yến Hồi.
Không ngờ Bùi Hành Chi lại xử lý quá tốt, từ đầu đến cuối đều đứng ra che chắn cho cô, khiến Thẩm Yến Hồi không có cơ hội khıêυ khí©h.
Cô thậm chí không cần làm gì, chỉ cần đứng sau lưng anh, để anh giải quyết hết mọi chuyện.
Xuyên vào truyện lại gặp được người đàn ông tốt như vậy, không vui sao được!
“Đến rồi.”
Xe dừng trước tòa cao ốc hôm qua. Bùi Hành Chi nghiêng người sang giúp Tần Tụng tháo dây an toàn.
“Chị dâu!”
Bùi Lệnh Huyên cũng vừa xuống xe, thấy Tần Tụng liền chạy đến khoác tay cô một cách tự nhiên.
“Anh, bye bye!”
Cô ấy vẫy tay với Bùi Hành Chi, định quay đi thì phát hiện Thẩm Yến Hồi ngồi ở hàng ghế sau.
“Trời ơi, sao cô ta lại ở đây?”
Sắc mặt cô ấy lập tức thay đổi, kinh hoàng tột độ.