Chương 27: Áp lực của anh ấy rất lớn

Đèn đỏ phía trước.

Bùi Hành Chi dừng xe theo dòng người đang chờ. Anh nghiêng đầu nhìn đôi mắt đang cười thành vầng trăng khuyết của Tần Tụng, sống mũi bất giác hơi cay.

“Đây là tấm lòng của chị dâu em. Cứ từ chối mãi, cô ấy buồn đấy.”

Nghe vậy, Tần Tụng nghiêng đầu nhìn Bùi Hành Chi, ánh mắt đen láy, dịu dàng như mặt nước hồ thu bao trọn lấy cô.

Anh chậm rãi mở miệng, từng chữ nhẹ nhàng rơi xuống: “Cô ấy coi em như em gái ruột. Em không cần khách sáo. Nếu thấy ngại, sau này kiếm được tiền rồi báo đáp lại cũng được.”

“Ừ.” Tần Tụng khẽ gật đầu, đôi mắt mang theo nụ cười, cong cong như trăng lưỡi liềm.

“… Được rồi.” Cả hai vợ chồng đều đã nói vậy, Bùi Lệnh Huyên không tiện từ chối thêm. Cô ấy nhận tiền, rồi nghiêm túc nói với Tần Tụng: “Chị dâu, em cảm ơn chị. Sau này em kiếm được tiền, em nhất định sẽ báo đáp chị! Em sẽ mua cho chị thật nhiều, thật nhiều túi hiệu và trang sức!”

“Không cần đâu.” Tần Tụng cúi xuống nhìn cái bụng đã bắt đầu lộ rõ của mình, cười khẽ: “Nếu em thật sự muốn báo đáp, vậy sau này giúp chị trông con nhé. Chị ngán trông trẻ lắm, dù là con mình đẻ ra cũng không trông nổi.”

“Không thành vấn đề!” Bùi Lệnh Huyên đáp ngay lập tức, nhanh như cắt.

Sau một buổi rối ren, mấy người cuối cùng cũng ngồi xuống ăn xong bữa cơm.

Trong bữa ăn, Bùi Lệnh Huyên cứ im thin thít. Tần Tụng tưởng cô ấy vẫn còn lo lắng chuyện tìm việc, bèn khẽ hỏi: “Sao thế Tiểu Huyên, vẫn đang lo việc tìm việc à?”

Bùi Lệnh Huyên lắc đầu: “Không, em đang nghĩ chuyện khác.”

Tần Tụng: “Kể chị nghe xem.”

“Ừm…” Bùi Lệnh Huyên đặt bát đũa xuống, mím môi sắp xếp lại lời nói: “Em cứ nghĩ sau khi nghỉ việc, em sẽ rất căng thẳng, áp lực chồng chất, ăn không ngon, ngủ không yên, nhìn cái gì cũng thấy bực. Nhưng thực ra… không hề. Em không những không lo mà còn thấy nhẹ nhõm, như vừa trút được một gánh nặng lớn vậy.”

“Ừ.” Tần Tụng lắng nghe rất chăm chú, còn kịp thời gật đầu động viên: “Rồi sao nữa?”

Bùi Lệnh Huyên tiếp lời: “Rồi em chợt hiểu ra con người đúng là không nên tự làm khổ mình. Em chỉ mất một công việc, chứ đâu phải cả cuộc đời sụp đổ. Sao phải ép bản thân khổ sở như vậy? Vân Thành lớn như thế, lẽ nào tất cả công ty đều thù nhà họ Bùi? Kiểu gì cũng có vài chỗ biết nhìn nhận năng lực chứ. Em không nên tự nhốt mình. Một nơi không được thì tìm nơi khác thôi. Hoặc em hoàn toàn có thể đổi hướng nghề nghiệp! Không nhất thiết phải cố đâm đầu vào ngành tài chính.”

Tần Tụng bật cười: “Em nghĩ thông suốt được như vậy là tốt lắm rồi.”

Bùi Lệnh Huyên gắp cho cô một con tôm: “Chị dâu và anh hai đối xử với em tốt như vậy, em phải nghĩ thông chứ!”

Tần Tụng thở dài: “Chị mà sinh xong, em mà chịu trông con giúp chị thì chị cũng thông suốt ngay.”

Bùi Lệnh Huyên cười phá lên: “Hahaha, trông! Cháu của em, em nhất định sẽ trông!”

Ăn cơm xong, mẹ Bùi và Bùi Lệnh Huyên ngồi lại thêm một lúc rồi chuẩn bị về.mNhà thuê nhỏ, chỉ có đúng một phòng ngủ, không thể ở lại thêm người.

“Phiền cậu rồi.” Bùi Hành Chi tiễn mọi người xuống dưới lầu, vỗ nhẹ lên vai Diệp Từ.

Diệp Từ cười thoải mái: “Khách sáo cái gì. Em ăn cơm của bác bao nhiêu lần rồi, đưa bác với Tiểu Huyên về là chuyện nên làm.”

“Đúng đấy!” Bùi Lệnh Huyên hùa theo rất hăng: “Tên này lần trước đến nhà em ăn cơm còn lén xử luôn hộp sôcôla cuối cùng của em! Hộp đó em còn chẳng nỡ ăn, vậy mà anh ta ăn mấy miếng liền. Ít nhất cũng phải làm tài xế cho em năm năm mới bù lại được!”

“…” Diệp Từ lập tức nhìn sang chỗ khác, làm lơ.

Nhắc đến chuyện đó là Bùi Lệnh Huyên lại bực, vừa đi vừa lải nhải không ngừng.

Mẹ Bùi đã quen với cảnh hai đứa cãi nhau, giờ chỉ thấy hơi ồn, liền nhanh chóng lên xe.

Đèn xe bật sáng, thoáng chốc đã rời khỏi khu chung cư.

Bùi Hành Chi quay sang nói với Tần Tụng: “Đi thôi, mình về nhà.”

“Ừ.”

Cả ngày mệt mỏi, Tần Tụng vừa nằm xuống là mí mắt đã díp lại. Đây là đêm thứ hai cô và Bùi Hành Chi ngủ chung giường, cô vẫn chưa quen nên nằm rất ngoan.

Cô nằm thẳng đơ, sắp chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy tiếng Bùi Hành Chi bên cạnh trở mình ngồi dậy.

Cô giật mình tỉnh dậy, quay đầu nhìn bóng lưng anh, giọng đầy đề phòng: “Anh đi đâu?”

Bùi Hành Chi ngoảnh lại, đôi mắt mơ hồ trong bóng tối: “Em tỉnh rồi à?Anh làm phiền em sao?”

Tần Tụng không trả lời, chỉ ngồi bật dậy, hỏi lại: “Anh định đi đâu?”

“…” Anh im lặng vài giây.

“Anh không ngủ được, định ra ngoài đi dạo một chút.”

Câu trả lời nghe mơ hồ, khó biết anh chỉ đơn thuần mất ngủ hay đang có tâm sự.

Nhưng chỉ cần nhìn thẳng vào mắt anh, Tần Tụng lập tức hiểu ra nguyên nhân thực sự.

“Anh đang nghĩ về chuyện của Tiểu Huyên sao?”

Cô ngồi sát lại một chút, giọng nhẹ nhàng như sợ làm tổn thương anh thêm: “Vì tập đoàn Bùi Thị phá sản nên em ấy đi đâu cũng bị người ta nhắm vào, bắt nạt. Anh nghĩ là do anh liên lụy nên anh tự trách, ghét bản thân mình… có phải không?”

“Không.” Bùi Hành Chi lắc đầu: “Không chỉ liên lụy mỗi em ấy. Anh còn liên lụy đến mẹ, liên lụy đến em và con, thậm chí cả Diệp Từ. Tất cả đều vì anh mà chịu khổ. Tập đoàn Bùi Thị phá sản là tại anh kém cỏi, dễ dàng bị người ta lợi dụng. Là anh vô dụng… nên mới khiến những người thân nhất phải chịu khổ theo.”

Có lẽ đêm khuya khiến người ta dễ yếu lòng. Những lời anh giấu kín bấy lâu, giờ lại dễ dàng thốt ra.

Anh hít một hơi thật sâu, bức tường thép trong lòng anh đang rạn nứt từng chút. Mỗi câu nói ra như mang theo một mảnh linh hồn bị rút cạn.

“Anh cứ nghĩ mình có thể che chở cho mọi người cả đời… Ai ngờ lại bị thực tế tát cho một cái đau điếng như vậy.”

“Nhưng… chuyện đó không phải lỗi của anh.”

Tần Tụng đưa tay đặt nhẹ lên mu bàn tay anh. Cô nghiêng đầu, đôi mắt sáng trong dán chặt lấy anh, không chớp.

“Không phải anh nhìn người không rõ, mà là Phương Báo đã phụ lòng tin của anh. Anh không sai, kẻ sai là anh ta. Anh đừng ôm hết lỗi lầm về mình. Đừng tự làm khổ bản thân.”

“…” Bùi Hành Chi sững sờ nhìn cô, cổ họng bỗng nghẹn lại.

Tần Tụng nói tiếp: “Em không trách anh, mẹ và Tiểu Huyên cũng sẽ không trách anh. Anh đừng tự tạo áp lực cho mình. Phá sản thì đã sao? Mình dọn dẹp rồi làm lại từ đầu. Anh còn trẻ, không thiếu cơ hội và dũng khí để bắt đầu lại.nNgày trước khi nhà họ Bùi còn huy hoàng, anh luôn là người bảo vệ bọn em. Giờ nhà mình tạm thời sa sút, thì tụi em cũng có thể bảo vệ lại anh. Anh đừng tự dằn vặt, đừng rơi vào cảm giác tội lỗi đó.”

Nói rồi, Tần Tụng đưa tay chạm lên má anh, vuốt nhẹ: “Đừng nghĩ nhiều nữa, đừng áp lực quá. Em và con sẽ luôn ở bên anh. Anh chỉ cần tập trung làm game thôi, những thứ khác để tụi em lo.”

“Tần Tụng…” Bùi Hành Chi nắm lấy tay cô, áp chặt vào má mình.

Nhưng ngay giây sau, Tần Tụng bất ngờ rút tay về.

“Anh Hành Chi, chắc anh áp lực nhiều lắm rồi. Em thấy trên mạng có một cách giúp chồng giảm áp lực, nghe nói hiệu quả lắm. Em thử cho anh nhé?”

Cô nói thì hỏi ý, nhưng tay đã nhanh hơn lời… đưa lên kéo nhẹ mép lưng quần anh xuống.