Chương 25: Người phụ nữ mang thai thép

“Chủ… chủ quản Tôn." Thấy tình hình không ổn, Bùi Lệnh Huyên vội bật dậy khỏi ghế, cuống quýt giải thích: "Chị ấy không phải người ngoài, là chị dâu tôi! Chị ấy đến đón tôi tan làm…”

“Tan làm?” Chủ quản Tôn nghe thấy hai chữ đó liền nhếch môi cười lạnh: "Bùi Lệnh Huyên, cô làm xong việc chưa mà đòi tan làm? Còn chị dâu cô? Cho dù là anh cô tới cũng vô dụng! Mau làm việc tiếp cho tôi.”

“Dạ…” Bùi Lệnh Huyên mặt đầy miễn cưỡng, nhưng vẫn phải nuốt cục tức xuống mà làm theo.

“Làm cái gì?” Tần Tụng vươn tay túm lấy cánh tay Bùi Lệnh Huyên, kéo lại không cho cô ấy tiếp tục làm trâu làm ngựa.

“Công ty của chủ quản Tôn chỉ có một mình Tiểu Huyên sao? Sao chuyện lộn xộn gì cũng đổ hết lên đầu con bé vậy?”

“Lộn xộn? Hừ!” Chủ quản Tôn mở nắp bình giữ nhiệt, húp một ngụm trà nóng, đôi mắt tam bạch sắc bén quét về phía Tần Tụng.

"Bùi Lệnh Huyên làm đâu phải mấy chuyện lặt vặt, đây đều là nhiệm vụ trong phạm vi chức trách của cô ta. Cô ta nhận lương công ty trả, chẳng phải nên làm xong rồi mới được về sao?”

Tần Tụng mỉm cười: “Nếu đó thật sự là phần việc của Tiểu Huyên thì tất nhiên làm xong rồi mới được về. Nhưng vấn đề là… những việc đó được giao lúc nào ấy nhỉ? Chủ quản Tôn là người quản lý nhưng không giao việc trong giờ làm mà đợi đến gần giờ tan sở mới quăng cho Tiểu Huyên. Là anh nhiều tuổi nên trí nhớ kém, hay là tiểu não bị vấn đề? Giờ nào làm việc giờ nào tan làm mà cũng phân không rõ à? Cả cái văn phòng to thế này,vai cũng được về đúng giờ, chỉ có Tiểu Huyên phải ở lại tăng ca. Là do năng lực của Tiểu Huyên có vấn đề, hay do chủ quản cố tình nhắm vào người ta đây?”

“…” Chủ quản Tôn bị chặn họng đến đơ người, môi mấp máy nửa ngày mà chẳng biết phải phản bác câu nào trước.

“Bịch!” Anh ta đập mạnh bình giữ nhiệt xuống bàn của Bùi Lệnh Huyên, lực lớn đến mức màn hình máy tính rung mấy cái.

“Tôi… tôi cố ý nhắm vào cô ta?” Anh ta cổ vẫn nghẹn cứng, khẩu khí lại càng lớn, trừng mắt hỏi Tần Tụng: “Mặt mũi nhà các người có lớn quá không đấy? Cô tưởng Bùi Lệnh Huyên là nhân vật ghê gớm gì để tôi phải cố ý nhắm vào? Nhà họ Buig phá sản rồi, cả Vân Thành ai chẳng biết! Bùi Lệnh Huyên là cái gì? Tôi nhằm vào cô ta cũng phí biểu cảm! Cô tỉnh lại chút đi!”

“Người cần tỉnh táo là anh!” Tần Tụng đột nhiên nâng giọng, cơn giận bùng lên tức khắc.

“Đúng, nhà họ Bùi phá sản rồi thì sao? Lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, nhà họ Bùi có phá năm lần đi nữa thì số tiền trong thẻ cũng là thứ anh chẳng đυ.ng tới được trong đời! Anh là một chủ quản nhỏ xíu đi làm thuê, không lo phấn đấu mà suốt ngày nghĩ cách bắt nạt con gái người ta. Khó trách có tuổi rồi mà giãy chết cũng chỉ ngồi được cái ghế này!Trình độ như anh, thời trước còn chẳng đủ tiêu chuẩn làm bảo vệ cho tập đoàn Bùi Thị!”

“Cô…” Chủ quản Tôn không ngờ cái người trông mềm yếu như Tần Tụng lại dám nói thẳng như thế.

Anh ta giơ bàn tay mũm mĩm lên, hằm hằm chỉ vào mặt cô: “Cô là cái thứ gì? Tôi là chủ quản của công ty, Buig Lệnh Huyên là trợ lý của tôi, tôi bảo cô ta tăng ca thì cô ta phải tăng ca! Còn nhằm vào… tôi chính là nhằm vào cô ta đó, cô làm được gì…”

“Cút mẹ anh đi, đừng chỉ vào tôi!” Tần Tụng ghét nhất là người khác chỉ tay vào mặt khi nói chuyện. Cô giơ tay hất phăng tay anh ta ra.

Chủ quản Tôn như cố ý khıêυ khí©h, bị hất ra liền lập tức đưa tay chỉ lại: “Nhà họ Bùi lúc còn vinh quang thì Bùi Lệnh Huyên cũng coi như thiên kim tiểu thư,còn bây giờ phá sản rồi, cô ta chẳng là cái con khỉ gì! Ông đây đời này ghét nhất mấy loại đàn bà ỷ nhà giàu mà vênh váo. Đã làm trợ lý của tôi thì tôi phải thử thách cho chừa! Cô ta là em gái của Bùi Hành Chi đấy, trước kia ai dám sai khiến cô ta? Giờ khó khăn lắm mới rớt khỏi vòng bảo hộ của Buig Thị, tôi đương nhiên phải sai vặt cho đã tay chứ!”

“Ha ha ha ha ha!” Chủ quản Tôn tự nói mà sướиɠ, quay đầu nhìn Bùi Lệnh Huyên đang đỏ hoe mắt, câu sau càng thêm buồn nôn: “Thiên kim cao cao tại thượng ngày xưa giờ thành con chạy vặt để người ta sai bảo, cảm giác đó sướиɠ phải biết!”

“Tôi nhổ vào!” Tần Tụng nhổ một bãi thẳng vào mặt anh ta: “Dựa vào anh mà đòi sai khiến người nhà họ Bùi? Đồ mập sắp xuống lỗ còn thích mơ mộng!”

"Cô… cô…” Chủ quản Tôn lau mặt, rõ ràng sờ được nguyên vệt nước bọt. Bị ghê tới mức nổi da gà, anh ta lập tức giơ tay muốn tát Tần Tụng.

Tần Tụng không né, còn cố ý đưa mặt lên: “Tôi đang mang thai đấy, anh dám động vào thử xem!”

“…”

Lời này như chuông báo động, tay anh ta dừng giữa không trung. Anh ta trợn mắt nhìn cái bụng hơi nhô lên của Tần Tụng. Dáng cô rất gầy, nhưng phần bụng phồng nhẹ vô cùng rõ ràng, còn gì ngoài mang thai?

Dù có ngu đến đâu, anh ta cũng không dám đánh phụ nữ có thai.

“Chị dâu!” Bùi Lệnh Huyên vội chắn trước mặt Tần Tụng. Cô ấy vốn nhát như thỏ, nhưng cuối cùng vẫn đứng ra: “Tôn Kiến Quốc, chị dâu tôi mang thai bốn tháng rồi, thai luôn không ổn định. Anh mà dám động vào hay dọa chị ấy một chút, nhà họ Buig nhất định không tha cho anh!”

“Tôi… tôi có động vào đâu!” Tôn Kiến Quốc vội thu tay về, còn căng thẳng lùi hai bước.

“Nghe người ta gọi anh là chủ quản, không biết còn tưởng phải gọi anh là ông chủ.”

Diệp Từ và Buit Hành Chi bước vào đúng lúc, làm Tôn Kiến Quốc giật nảy mình.

Diệp Từ khoanh tay, ánh mắt lạnh như dao: “Chủ quản Tôn, giờ là hết giờ làm rồi đấy. Anh thử nhắm vào Tiểu Huyên thêm lần nữa xem?”

“…” Tôn Kiến Quốc nhìn Bùi Hành Chi mà run rẩy, không dám hé răng.

“Tan làm cái gì mà tan!” Tần Tụng kéo Bùi Lệnh Huyên về phía sau mình, túm đống tài liệu trên bàn ném thẳng vào mặt Tôn Kiến Quốc: “Công ty rách nát với cái công việc mục nát này, chúng tôi chẳng thèm hầu! Từ mai Tiểu Huyên chính thức nghỉ việc!”

“Nghỉ việc?” Tôn Kiến Quốc và Bùi Lệnh Huyên đồng thanh.

Sắc mặt Tôn Kiến Quốc thay đổi: “Nghỉ việc phải chờ công ty đồng ý, không phải hai người nói là xong!”

Bùi Lệnh Huyên kéo tay áo Tần Tụng, thì thầm bên tai: “Chị dâu, em không thể nghỉ… rời công ty này thì chẳng nơi nào chịu nhận em đâu…”

Tần Tụng chẳng buồn nghe: “Tiểu Huyên nghỉ việc mà phải chờ anh đồng ý à?”

Cô chống lưng, dựa vào cái danh “phụ nữ mang thai”, điên cuồng ném hết đống tài liệu vào mặt anh ta.

Tôn Kiến Quốc chỉ dám né, không dám phản kháng.

“Nghỉ việc là thông báo, không phải xin phép! Từ mai Tiểu Huyên không tới nữa. Lương thì tùy các người, muốn trừ thì trừ, muốn trả thì trả nhưng một xu cũng không được thiếu! Nếu thiếu một xu thôi,mtôi sẽ mang cái bụng bầu này đến đây gây chuyện mỗi ngày! Tên tôi là Tần Tụng, danh tiếng tôi ở Vân Thành thối cỡ nào anh rõ nhất. Nếu dám thiếu lương của Tiểu Huyên, tôi sẽ cho anh biết thế nào là sức mạnh và thủ đoạn của Tần Tụng! Nghe rõ chưa?”