Tần Tụng tròn mắt nhìn anh, đầy bối rối.
Anh ta bị điên thật rồi sao? Đang nói cái gì vậy?
“Tránh ra!” Tần Tụng đẩy tay Tần Vô Song ra.
Hành động này khiến mắt anh ta đỏ ngầu. Anh ta không buông tha mà dùng cả hai tay siết chặt vai cô.
“Tần Tụng, anh đang cứu em đấy. Bùi Hành Chi đã chọc phải Lục Dĩ Bạch, đời này anh ta không thể gượng dậy được nữa đâu.”
“Vô lý!” Tần Tụng nhìn thẳng vào mắt Tần Vô Song, ánh mắt lạnh băng: “Chồng tôi, tôi hiểu rõ nhất, không ai có quyền định đoạt tương lai của anh ấy! Tần Vô Song, từ nhỏ anh đã không ưa tôi, giờ tôi sa cơ thế này mà anh lại bảo muốn cứu tôi? Anh nghĩ tôi tin sao?”
Nói xong, cô nghiến răng, giãy ra khỏi tay Tần Vô Song: "Tôi đã bị nhà họ Tần đuổi ra ngoài, chẳng còn liên quan gì đến nhà họ Tần, càng không liên quan đến anh. Anh về sống cuộc đời đại thiếu gia của anh đi, đừng xen vào chuyện của tôi nữa. Bùi Hành Chi là chồng tôi, tôi tự nguyện ở bên anh ấy.”
Nói rồi, Tần Tụng phẩy tay vén mái tóc dài rũ xuống, bỏ mặc Tần Vô Song đứng đó mà quay đi.
Tần Vô Song nhìn chằm chằm theo cô, thấy cô đi được vài bước, bỗng gọi lại: “Tần Tụng, em điên rồi! Bùi Hành Chi đã nghèo kiết xác thế này mà em còn không chịu chạy, vẫn muốn sống chết với anh ta sao?”
Tần Tụng quay đầu, nhíu mày: “Anh nghe lén tôi nói chuyện à?”
“Ừ.” Tần Vô Song thẳng thừng thừa nhận.
Tần Tụng mỉm cười chế nhạo: “Có vấn đề thật…”
Tần Vô Song: “Anh hỏi lại lần nữa, em có chịu bỏ cái thai và ly hôn không?”
Tần Tụng nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Sẽ không.”
Tần Vô Song tức giận đến mức hơi thở hỗn loạn: “Được, đó là lựa chọn của em.”
Tần Tụng không thèm để ý, quay đi gọi một chiếc xe khác.
Về đến nhà đã gần 5 giờ chiều, Tần Tụng nhắn tin hỏi Bùi Hành Chi xem khi nào anh về.
Bùi Hành Chi chắc đang bận, tin nhắn gửi đi không nhận được hồi âm. Cô nghỉ ngơi trên sofa một lúc, thấy thời gian cũng vừa, liền đứng dậy vào bếp, mở tủ lạnh suy nghĩ tối nay nấu món gì.
“Reng reng…”
Cô vừa lấy nguyên liệu từ tủ lạnh ra thì Giang Miên gửi cho cô mấy trang chi tiết hợp tác. Cô vừa đọc vừa nhặt rau, bận rộn đến mức không để ý thấy Bùi Hành Chi đã về.
“Đang xem gì thế?” Bùi Hành Chi đặt hộp cơm lên bồn rửa, tò mò hỏi.
“Ồ?” Tần Tụng giật mình, quay lại nhìn anh, nụ cười lập tức nở rộ: “Anh về rồi à? Cuộc gặp hợp tác thuận lợi chứ?”
Bùi Hành Chi gật đầu, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt dịu dàng: “Khá thuận lợi, đã liên hệ được với tập đoàn Thẩm Thị rồi, vài ngày nữa anh sẽ chuẩn bị tài liệu chi tiết gửi họ, có thể tham gia dự án đầu tiên.”
“Ồ…” Tần Tụng không hiểu nhiều về các dự án, chỉ có thể động viên:
“Vậy cố gắng nhé, em tin anh sẽ làm được.”
“Cảm ơn em.” Bùi Hành Chi mỉm cười, do dự vài giây rồi lại hỏi: “Em đang xem gì vậy?”
Tần Tụng cởi mở đưa điện thoại cho anh: “Đang xem hợp đồng. Hôm nay em đi phỏng vấn vị trí chăm sóc khách hàng, studio cân nhắc cả buổi chiều, cuối cùng nhận em. Từ ngày mai, em sẽ có công việc chính thức.”
“Chăm sóc khách hàng?” Bùi Hành Chi nhận lấy điện thoại, nhìn vào hợp đồng bảo mật, hỏi một loạt: “Studio nào? Họ bán gì? Có biết em đang mang thai không?”
Tần Tụng kiên nhẫn trả lời: “Studio tên Blue, chuyên bán trang sức trẻ trung. Người phỏng vấn em chính là chủ studio, lúc gặp đã nói chuyện về việc em mang thai. Họ rất thông cảm, phân công công việc cho em làm tại nhà. Vậy nên em đi làm không cần đến công ty, làm trực tiếp trên máy tính ở nhà.”
“Thật à?” Bùi Hành Chi lướt sơ hợp đồng, thấy không có vấn đề gì, trả lại điện thoại cho cô.
Tần Tụng liếc nhìn anh, thấy anh không kiểm tra hợp đồng khác, trong lòng thở phào.
“Ừ.” Cô tắt màn hình điện thoại, nhẹ nhàng nói dối: “Chủ studio thấy em mang thai vẫn đi phỏng vấn, đoán nhà em khó khăn. Cùng là phụ nữ, họ muốn giúp đỡ nên nhận em, phân công công việc đặc biệt.”
“Ra vậy.” Bùi Hành Chi rửa tay, lại gần giúp cô nhặt rau: “Vậy hôm nay em đến quán cà phê là đi phỏng vấn à?”
“Đúng vậy.” Tần Tụng đáp.
“Ừ.” Anh tin lời cô, không hỏi thêm, chỉ nói: “Em đang mang thai, phải chú ý sức khỏe. Mệt hay không khỏe thì nghỉ ngay. Anh và Diệp Từ ngoài nghiên cứu dự án còn nhận thêm việc khác kiếm tiền, anh nuôi được em và con, không cần phải vất vả như vậy.”
Tần Tụng giật mình, Bùi Hành Chi tin cô dễ dàng thế sao?
Cô ngẩng đầu nhìn anh chăm chú. Anh đeo kính gọng bạc, sống mũi cao, khuôn mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt dịu dàng.
Anh cúi đầu, tập trung nhặt rau, toát lên vẻ đáng tin cậy của một người chồng hiền lành.
“Em… hôm nay ở quán cà phê lâu như vậy, anh không sợ em nói dối sao?” Cô hỏi dò.
“Không sợ.” Anh trả lời thẳng thắn: “Em tin anh, anh cũng tin em.”
Trái tim Tần Tụng đập thình thịch như bị đánh trúng. Cô mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lời nói ra lại thành câu khác: “Thức cả ngày lẫn đêm, quầng thâm mắt đầy ra rồi. Đừng nhặt rau nữa, đi nghỉ đi, em nấu xong sẽ gọi anh dậy ăn.”
Bùi Hành Chi: “Không sao, không gấp. Anh giúp em nấu, ăn xong rồi anh đi… ha…”
Anh vừa nói vừa ngáp một cái thật dài, nước mắt giàn giụa.
Tần Tụng nhìn anh sững sờ. Anh tháo kính, vừa lau nước mắt vừa liếc nhìn cô. Ánh mắt chạm nhau, cả hai cùng bật cười.
“Thức cả ngày lẫn đêm rồi còn cố chịu đựng nữa sao?” Tần Tụng thở dài, đẩy lưng anh ra khỏi bếp.
“Đi ngủ đi, em nấu chậm, ngủ một giấc cũng được.”
“Vậy cũng được.” Bùi Hành Chi không cố chấp, nói: “Vậy nhờ em nấu ăn, xong xuôi anh rửa bát.”
“Ừ.” Cô đồng ý.
Anh đi vào phòng, không nghỉ trên giường mà ôm gối và chăn ra sofa, dọn dẹp thành một chiếc giường tạm.
“Anh… ngủ sofa à?” Tần Tụng ngạc nhiên.