Chương 1: Em không ly hôn

“Rè rè… rè rè…”

Tiếng rung từ chiếc điện thoại đánh thức Tần Tụng. Cô mở mắt, trước mắt là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ.

Căn phòng chật hẹp, tường loang lổ vết ẩm mốc. Giấy tờ bị xé nát vung vãi khắp sàn lẫn với quần áo và giày dép bừa bộn. Trên tường treo một chiếc gương toàn thân đã vỡ, chỉ còn lại một nửa.

Tần Tụng nhìn hình ảnh phản chiếu trong mảnh gương vỡ, mái tóc rối bù, quần áo nhàu nát, trông chẳng khác nào một kẻ điên vừa bị bom nổ. Chỉ có khuôn mặt là còn tạm coi được, những đường nét thanh tú, có chút trong sáng và trên sống mũi còn có một nốt ruồi nhỏ khá đặc biệt.

Nhưng khuôn mặt ấy… không phải của cô. Đó là của một người phụ nữ trùng tên họ với cô, nhân vật phản diện độc ác trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình sến sẩm!

Không sai, cô đã xuyên sách, xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết cũ rích đó, trở thành nhân vật nữ phụ mà ai ai cũng căm ghét.

Nữ phụ cũng tên Tần Tụng, từ đầu truyện đến cuối truyện đều kiên trì làm việc ác, ác đến mức khiến người đọc nghiến răng nghiến lợi.

Khi còn sống, Tần Tụng từng đọc cuốn sách này và vì quá bức xúc với nhân vật nữ phụ nên đã chửi rủa cô ta suốt cả tuần. Ai ngờ, sau khi chết vì ung thư, cô lại xuyên vào chính cơ thể của “ác nữ” ấy.

Chẳng lẽ đây là quả báo vì cô… không chịu tích đức?

“Rè rè… rè rè…”

Điện thoại lại rung lên, Tần Tụng nhặt nó lên từ đống mảnh kính vỡ, nhìn thấy hai tin nhắn WeChat hiện trên màn hình khóa:

[Tần Tụng, cô chuẩn bị xong chưa?]

[Xe của Bùi Hành Chi sắp vào khu rồi, truyền thông cũng đã sẵn sàng, mọi thứ cô thu xếp ổn chưa? Trả lời tôi mau.]

“Bùi Hành Chi…”

Cái tên này lập tức khơi gợi ký ức trong cô. Bùi Hành Chi chính là nam phụ đáng thương nhất truyện, đồng thời cũng là chồng của nữ phụ độc ác.

Nữ phụ Tần Tụng vốn là “thiên kim giả” của gia tộc họ Tần ở Vân Thành, cô được nuông chiều, sống trong nhung lụa từ nhỏ. Đến năm tốt nghiệp đại học, Tần Tư Tư là “thiên kim thật” bị thất lạc nhiều năm, đồng thời là nữ chính, được tìm về.

Thân phận thật của Tần Tụng bị bóc mẽ, cô trở thành kẻ mạo danh bị cả thành phố chê cười. Cô mất hết sự giàu sang, sự cưng chiều, địa vị cao quý, ngay cả vị hôn phu nhiều năm cũng dứt áo quay sang yêu nữ chính Tần Tư Tư.

Bị đả kích nặng nề, Tần Tụng trở nên ghen tuông, đố kỵ và điên cuồng. Cô căm hận Tần Tư Tư đã cướp mất tất cả, đố kỵ đến mức muốn hủy hoại cô ta.

Dù nhà họ Tần nể tình nuôi dưỡng nhiều năm mà vẫn giữ cô lại, nhưng cô không cam lòng. Để độc chiếm gia tộc, cô liên tục giở trò, vu oan cho Tần Tư Tư, bịa đặt tin đồn, tung tin dâʍ ɭσạи… Thậm chí có lần còn thuê lưu manh định cưỡиɠ ɧϊếp nữ chính!

Một “thiên kim giả” vì tranh sủng mà đẩy “thiên kim thật” đến bước đường cùng, hành vi kinh tởm ấy khiến độc giả chỉ muốn ném dép vào mặt.

Khi sự việc vỡ lở, nhà họ Tần lập tức đuổi cô đi, không cho một xu.

Không tiền, không nhà, cô đành tìm đến vị hôn phu cũ, cũng là nam chính Lục Dĩ Bạch. Nhưng Lục Dĩ Bạch lúc đó đã đính hôn với Tần Tư Tư, làm gì thèm để ý đến cô. Anh ta không những phớt lờ mà còn sai người đánh cô một trận để “xả giận” cho nữ chính.

Bị dồn đến đường cùng, nữ phụ nảy ra kế hiểm, đó là lén trộn thuốc kí©ɧ ɖụ© vào rượu của Lục Dĩ Bạch trong một buổi tiệc, định “gạo nấu thành cơm” để ép anh ta cưới mình.

Kết quả, Lục Dĩ Bạch phát hiện, thản nhiên đem ly rượu đó đưa cho đối thủ cạnh tranh của mình chính là Bùi Hành Chi.

Bùi Hành Chi vốn chẳng dính dáng gì đến màn kịch chính - phụ này, chỉ vì là đối thủ làm ăn, lại từng có chút quen biết với Tần Tư Tư thời đại học nên bị Lục Dĩ Bạch kéo vào hố.

Thế là… anh uống nhầm ly rượu có thuốc và “vô tình” qua đêm với nữ phụ. Sau sự việc, Bùi Hành Chi là người có trách nhiệm nên đã quyết định cưới cô. Nữ phụ không còn đường nào khác đành phải đồng ý.

Tháng đầu tiên sau hôn lễ, cô mang thai. Bùi Hành Chi dù không yêu nhưng vẫn vui mừng khi biết mình sắp được làm bố.

Ai ngờ ba tháng sau, công ty của anh bị Lục Dĩ Bạch và Tần Tư Tư liên thủ hãm hại, suýt chút nữa đã phá sản chỉ trong một tuần. Lần thứ hai mất hết tài sản, nữ phụ phát điên. Cô suốt ngày gây gổ đòi ly hôn, thậm chí còn đặt lịch bệnh viện để phá thai.

Bùi Hành Chi dù khó khăn nhưng vẫn có tài nguyên và chỗ đứng trong giới. Lục Dĩ Bạch muốn đẩy anh đến bước đường cùng nên đã liên hệ với nữ phụ, dụ dỗ cô vu cáo Bùi Hành Chi hϊếp da^ʍ, hứa hẹn sẽ bao nuôi cô cả đời trong giàu sang.

Nữ phụ ngốc nghếch tin ngay, nhanh chóng chuẩn bị “bằng chứng giả” và hẹn sẵn truyền thông. Và đúng vào thời khắc ấy, Tần Tụng thật sự xuyên vào cơ thể nữ phụ.

Tin nhắn WeChat vừa rồi chính là từ Lục Dĩ Bạch, hỏi xem cô đã chuẩn bị xong chưa. Tần Tụng suy nghĩ vài giây, gõ phím trả lời đúng một câu: [Không, tôi không tung tin nữa. Tạm biệt.]

Gửi xong, cô tắt điện thoại, mặc kệ anh ta có nhắn gì thêm.

“Tung tin cái đầu anh! Thời gian ăn đòn của anh sắp tới rồi!” Tần Tụng thầm nghĩ, khóe môi khẽ nhếch lên.

Trong nguyên tác, vì cặp nam nữ chính có quan điểm đạo đức “không thuộc về hành tinh này”, nên truyện đã bị độc giả chỉ trích nặng nề. Để “tô hồng” cho tình yêu của họ, tác giả đã hành hạ Bùi Hành Chi không thương tiếc.

Kết quả là nhân vật tội nghiệp này lại nhận được sự bảo vệ nhiệt tình từ vô số fan hâm mộ. Khi anh bị phá sản thảm hại ở cuối truyện, độc giả tức giận đến mức… gửi dao lam thật đến tận nhà tác giả!

Áp lực quá lớn, buộc tác giả phải sửa kết thúc, để Bùi Hành Chi hồi sinh ngoạn mục, trở thành tỷ phú số một Vân Thành.

Trong khi đó, nữ phụ lại chê nghèo khinh bần, ly hôn với anh giữa lúc khó khăn nhất rồi phá bỏ đứa con. Ai ngờ Bùi Hành Chi sau đó lại vùng lên, ngày càng thành công, khiến cô hối hận đến tận xương tủy.

Nhưng lúc đó, bên cạnh anh đã có một người vợ thật lòng yêu thương, cô có hối hận cũng đã muộn.

Chồng cũ không đoái hoài, Lục Dĩ Bạch nuốt lời không nuôi cô. Không còn lối thoát, cô đành bán thân, cuối cùng chết thảm dưới tay một kẻ biếи ŧɦái.

Nghĩ đến cái chết đó, Tần Tụng rùng mình, ớn lạnh.

“Két…”

Cánh cửa phòng khách mở ra. Một người đàn ông dáng người cao thẳng, khuôn mặt lạnh lùng bước vào.

Tần Tụng quay lại, sững sờ trong vài giây.

“Thân hình chuẩn người mẫu quốc tế, vẻ đẹp đỉnh cao của một alpha hàng đầu…”

Đúng như miêu tả trong tiểu thuyết, cô phải thừa nhận lần này tác giả không nói quá.

Bùi Hành Chi bước vào, ánh mắt sau cặp kính không gọng ánh lên vẻ mệt mỏi thâm sâu. Cổ áo khoác gió rách một đường, trên cổ in hằn vết bầm tím, má trái còn hằn rõ dấu bàn tay đỏ hỏn.

Phải rồi, tất cả đều là “tác phẩm” của nữ phụ trước khi cô xuyên đến nửa tiếng. Nhìn những vết thương đó, Tần Tụng thật sự muốn tự tát mình vài cái.

“Em ký đi.” Bùi Hành Chi đứng trước mặt cô, đưa ra một tập giấy trắng đen rõ ràng, trên cùng in bốn chữ lớn: Thỏa thuận ly hôn.

“Em ký rồi thì sẽ được tự do. Từ nay, không cần theo anh chịu khổ nữa. Còn đứa bé… nếu em thật sự không muốn giữ, anh sẽ trả tiền cho em.”

Trong truyện gốc, nữ phụ lúc đó đã hả hê ký ngay không chút do dự. Nhưng ký xong, cô lại như phát điên, lao vào cào cấu xé, chửi rủa anh: “Bùi Hành Chi, đồ lừa đảo! Khi cưỡng ép tôi, anh hứa cho tôi cuộc sống phu nhân giàu sang, tiêu xài không hết, kết quả thì sao? Mới cưới mấy tháng anh đã phá sản! Đồ vô dụng, tôi khinh! Tôi mù mắt mới tin anh! Đồ hϊếp da^ʍ! Anh đáng chết! Anh cưỡng ép tôi có thai, giờ còn bắt tôi sinh nó ra sao? Mơ đi!”

Bùi Hành Chi tức giận, đẩy cô ra và quát: “Đồ điên!”

Ai ngờ cô ngã lăn ra, đúng lúc đám phóng viên nấp ngoài hành lang xông vào, thế là anh bị dán lên mác hϊếp da^ʍ và đàn ông vũ phu.

Nghĩ đến đó, Tần Tụng chỉ biết thở dài.

Thảm! Thật sự quá thảm!

Bùi Hành Chi khẽ nói: “Sau khi chia tài sản, trong tài khoản của anh chỉ còn chín mươi sáu nghìn bảy trăm năm mươi hai tệ. Anh sẽ lấy một mười nghìn, phần còn lại đều cho em.”

“…”

Tần Tụng không nói gì, liếc nhìn bản thỏa thuận thì thấy anh đã ký tên xong. “Xoẹt…” Cô không do dự, xé toạc bản thỏa thuận ly hôn làm đôi.

“Bùi Hành Chi, em không ly hôn, cũng không phá thai.”