Kịch hay đã hạ màn, những người hiếu kỳ cũng lục tục giải tán ai làm việc nấy.
Gã đàn ông cầm đầu thu được lợi lộc lớn nên cũng vui vẻ bỏ đi chỗ khác.
Nhiệm vụ đã xong xuôi, Phong Vân Minh cũng không muốn lưu lại nơi thị phi thêm phút nào nữa.
Cậu chỉ kịp nhìn thoáng qua dáng vẻ chật vật thu dọn đồ đạc của Lăng Xuyên rồi bước đi thẳng tuốt, hòa lẫn vào biển người mênh mông hướng ra bến cảng.
Đến khi Lăng Xuyên ngẩng đầu lên tìm ân nhân, bóng dáng Phong Vân Minh đã biến mất tăm giữa biển người mênh mông.
Phong Vân Minh rảo bước trên đường, trong đầu không ngừng phàn nàn với hệ thống: “Tôi đã phải hy sinh cả miếng ngọc bội gia truyền, vậy mà nhận lại vỏn vẹn mười điểm thôi á hả?”
Hệ thống giải thích: [Nhiệm vụ cỏn con này không bắt buộc. Ngặt nỗi cậu đang ở vạch xuất phát, điểm tích lũy bằng không, tốt nhất là cứ gom góp dần đi cho chắc ăn.]
“Thôi cũng được.”
Phong Vân Minh gật đầu chấp nhận, cậu cũng nhận ra bản thân chẳng có cơ hội nào để mặc cả với hệ thống.
Hiện tại ngoài mấy bộ quần áo trong vali, trên người cậu chẳng còn bao nhiêu tiền. Lát nữa ăn xong bữa sáng, e rằng đến tiền thuê nhà trọ cũng sạch túi.
Nghĩ đến tương lai mù mịt phía trước, cậu thầm than một tiếng, quyết định gác lại âu lo để đi tìm cái gì đó lấp đầy cái bụng đói đang biểu tình.
Ở kiếp sống trước, nghề nghiệp chính của Phong Vân Minh là lính cứu hỏa. Cậu đã dành cả tuổi trẻ để xông pha vào những biển lửa hung tàn, giành giật mạng sống cho không biết bao nhiêu người gặp nạn.
Tai họa ập đến vào cái ngày định mệnh, biển lửa hung hãn nuốt chửng mọi thứ.
Phát hiện đồng đội bỏ sót đứa trẻ nằm kẹt dưới gầm giường, cậu bất chấp tất cả quay lại hiện trường, quyết tâm đánh cược mạng mình với thần chết.
Khoảnh khắc ôm trọn đứa bé vào lòng, dùng thân mình che chắn cho sinh linh bé nhỏ ấy, cậu biết bản thân đã không còn đường lui.
Ranh giới sinh tử cận kề, hệ thống bỗng dưng xuất hiện như một phép màu.
Nó mang đến giao dịch không thể chối từ: Ban cho cậu sinh mệnh mới và đẩy lùi thời gian về nửa tiếng trước khi thảm kịch xảy ra.
Tất nhiên cái giá phải trả không hề rẻ. Cậu buộc phải xuyên qua các thế giới khác nhau, sắm vai nhân vật chính để hoàn thiện cốt truyện thì mới đổi lấy được phép màu ấy.
Ký ức về khuôn mặt trẻ thơ ấy cứ ám ảnh cậu mãi không thôi. Nhịp tim yếu ớt đập dưới lòng bàn tay như lời thúc giục vô hình, thôi thúc cậu đồng ý với điều kiện của hệ thống.