Gã đàn ông mặc đồ vải thô nhìn Phong Vân Minh bằng ánh mắt mất kiên nhẫn. Chưa đợi gã mở miệng, cậu đã chủ động tiến lại gần.
Thấy Lăng Xuyên ngước nhìn mình, Phong Vân Minh âm thầm trao cho đối phương ánh mắt trấn an.
Cậu xoay người đối diện với tên thủy thủ, bắt đầu giãi bày ngọn ngành: “Anh bạn này đi cùng tôi. Thú thật với các anh, quê nhà cậu ấy gặp bão lũ, cha mẹ chẳng còn ai nương tựa. Không còn đường lui nên mới đánh liều trốn vé lên đây. Các anh mà báo cảnh sát thì rách việc lắm, dây dưa rễ má lại ảnh hưởng đến lịch trình của tàu.”
Tên thủy thủ nghe xong những lời lẽ hợp tình hợp lý ấy thì nét hung tợn trên mặt cũng giảm đi vài phần. Gã bắt đầu tỏ ra lưỡng lự, bởi trong thâm tâm gã cũng chẳng muốn rước thêm rắc rối vào người.
Cảm thấy thời cơ đã chín muồi, cậu nhanh chóng đưa ra hướng thương lượng: “Các anh tính thử cách này xem sao...”
Câu nói còn lửng lơ trên môi, cậu đã nhanh nhẹn lôi chiếc ví mỏng tang ra, rút lấy đồng bạc trắng duy nhất đưa về phía trước.
Đồng bạc trắng vừa lộ diện, Lăng Xuyên đang ngồi rũ rượi cũng phải bật dậy ngăn cản.
Hắn chộp lấy tay Phong Vân Minh, cái đầu lắc như trống bỏi: “Người anh em tốt bụng quá, nhưng làm vậy không được đâu. Tôi làm tôi chịu, không dám liên lụy đến anh...”
Phong Vân Minh gạt tay đối phương ra khi hắn chưa kịp nói hết, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lăng Xuyên thay cho lời an ủi.
Cậu gạt tay Lăng Xuyên ra, quay lại nói chuyện phải quấy với đám thủy thủ: “Tiền nong chẳng đáng là bao, xem như tôi mời các anh ấm trà tạ lỗi thay mặt bạn tôi. Cậu ấy xuống tàu rồi là xong chuyện, các anh có thêm chút lộc lá, lại đỡ phải báo cáo rườm rà. Tính ra vẫn hời chán.”
Thấy tên thủy thủ vẫn chần chừ chưa quyết, Phong Vân Minh định bụng thuyết phục thêm vài câu.
Phong Vân Minh sực nhớ ra yêu cầu bắt buộc của kịch bản gốc. Chỉ có cách đưa miếng ngọc bội ra mới dập tắt được lòng tham của đám người này.
Chẳng còn cách nào khác, cậu bấm bụng lấy miếng ngọc ra cho đúng với thiết lập nhân vật.
Quả không hổ danh báu vật truyền đời, phiến ngọc sở hữu chất nước trong veo, tỏa ánh sáng long lanh mê hoặc lòng người. Chỉ cần liếc sơ cũng đủ hiểu giá trị của nó lớn đến mức nào.
Vẻ do dự của gã đàn ông biến mất tăm ngay khi nhìn thấy vật báu.
Gã chộp lấy miếng ngọc nhanh như chớp, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ: “Cậu nói chí lý lắm. Tôi sẽ giả vờ như không biết vụ việc hôm nay, nhớ kỹ là không được có lần thứ hai đâu nhé, tôi không nương tay nữa đâu.”