Ninh Nhược Khuyết, kiếm thuật tung hoành thiên hạ, chỉ cách bước lên tiên giới một bước nhỏ. Thế nhưng để bảo vệ cửu châu tam giới, nàng ngã xuống đạo tiêu, thân tử đạo tán. Khi mở mắt trở lại, tu vi …
Ninh Nhược Khuyết, kiếm thuật tung hoành thiên hạ, chỉ cách bước lên tiên giới một bước nhỏ.
Thế nhưng để bảo vệ cửu châu tam giới, nàng ngã xuống đạo tiêu, thân tử đạo tán. Khi mở mắt trở lại, tu vi đã hoàn toàn biến mất, nhân gian đã trôi qua trăm năm.
Để tránh bị kẻ thù truy sát, nàng cải trang đổi tên, chuẩn bị bắt đầu tu luyện lại từ đầu.
Nào ngờ vừa mới ra khỏi cửa đã va ngay vào một gương mặt quen thuộc, vị y tiên được người đời xưng tụng là “Đệ nhất cổ kim”: Ân Bất Nhiễm.
Trong ký ức, Ân Bất Nhiễm là người chuyên nghiên cứu độc cổ, dịu dàng bình thản, cao cao tại thượng như vầng trăng nơi chín tầng trời.
Thế nhưng người trước mặt tóc trắng như tuyết, thân thể yếu ớt, đôi mắt lại chất chứa băng giá không thể tan.
Tưởng chỉ là cuộc gặp gỡ thoáng qua, Ninh Nhược Khuyết còn đang định chuồn đi thì bị một lưỡi dao sắc lạnh chặn lại.
Người cầm dao là Ân Bất Nhiễm, thần sắc khó lường. Nàng ấy nhẹ giọng nói: “Ngươi không nhớ sao? Ngươi là...”
“Vị hôn thê của ta.”
Ninh Nhược Khuyết: “?”
Ai lại nói chuyện với vị hôn thê theo kiểu này vậy.
Khoan đã, ai là vị hôn thê của ai?
Rốt cuộc là nàng ấy điên rồi hay ta điên rồi.
Cứu mạng, sao ta có thể có dính líu gì đến Ân Bất Nhiễm chứ.
Sau khi trọng sinh mà tự nhiên có thêm một vị hôn thê thì phải làm sao đây!
*
Trước khi khôi phục ký ức, Ninh Nhược Khuyết cảm thấy Ân Bất Nhiễm thật khó hiểu.
Không chỉ mở miệng ngậm miệng là “chọn ngày lành thành thân”, không cho nàng rời khỏi tầm mắt nửa bước, còn rất thích sai khiến người khác.
Buổi sáng thức dậy, bệnh tật yếu ớt gọi nàng: “Khoác áo cho ta.”
Giờ học sáng, uể oải dựa vào người nàng: “Lật sách giúp ta.”
Khi ra ngoài lịch luyện, ngay cả đường cũng không chịu đi: “Bế ta qua.”
Sau khi khôi phục ký ức, không ngờ nàng ấy còn trở nên quá quắt hơn nữa.
Đến đêm, Ân Bất Nhiễm vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, vẻ mặt đầy lý lẽ: “Sưởi ấm giường cho ta.”
Ninh Nhược Khuyết: “?”
Khuôn mặt nàng đỏ bừng, nghiêm giọng chất vấn: “Chúng ta từng sống chung như vậy sao?”
Ân Bất Nhiễm mặt không đổi sắc: “Ngươi lại quên rồi, mỗi đêm ngươi đều cùng ta quấn quýt.”
Ninh Nhược Khuyết kinh hãi.
Trời đất chứng giám, trước kia hai người nhiều lắm cũng chỉ... nắm tay thôi!
*
Trăm năm trước, giới tu chân ai ai cũng biết Ân Bất Nhiễm thiên tư tuyệt thế, ôn hòa tự kìm chế, chỉ một lòng tu đạo, không vướng bụi tình.
Không ai biết, nàng ấy từng có một đoạn tình duyên ngắn ngủi, cuối cùng âm dương cách biệt, để lại một đời tiếc nuối.
Còn nay, giới tu chân cũng đều biết Ân Bất Nhiễm tính tình cổ quái.
Tuy sở hữu y thuật đỉnh cao, trị bệnh cứu người lại dựa vào “hợp nhãn duyên”, hoàn toàn không có phong thái của một y giả.
Càng không ai biết, đôi tay thần y ấy của nàng, thực ra chỉ vì một người mà tồn tại.
*
Kiếm tu thuần khiết × Y tu yếu ớt.