Thẩm Úc Hoan biết Tần Mạt lo lắng cho mình, bật cười: "Thật sự không sao, chỉ là một tên cặn bã mà thôi, nhìn rõ sớm thì càng tốt, chẳng có gì phải tiếc."
"Đúng rồi! Rác rưởi!" Tần Mạt nghiến răng nghiến lợi, bất bình thay bạn: "Dù sao cũng đừng vì thứ đó mà buồn, không đáng đâu."
Thẩm Úc Hoan khẽ "ừm" một tiếng, lắng nghe đầu dây bên kia Tần Mạt tức giận mắng nhiếc Đỗ Thấm không chừa một lời cay độc nào. Sự bức bối trong lòng cô cũng theo đó vơi bớt đi phần nào.
"Được rồi, đừng nhắc đến cô ta nữa." Cô không muốn Tần Mạt quá lo lắng, liền kể chuyện chiếc váy mình đang mặc lúc này cho cô nghe.
Quả nhiên, nghe Thẩm Úc Hoan còn có tâm trạng nói mấy chuyện linh tinh, Tần Mạt cũng yên lòng hơn.
Cô bật cười trêu chọc: "Thôi đi nào, bảo bối của mình ơi, những thứ càng không có logo rõ ràng thì lại càng đắt đỏ đấy, biết không hả?"
Thẩm Úc Hoan nhớ lại vẻ mặt của Cảnh Nguyên lúc thấy cô bước ra với chiếc váy này. Không trách cô ấy lại khen mình có mắt thẩm mỹ.
Chẳng lẽ… cô đã vô tình mặc lên người chiếc váy đắt nhất trong tủ quần áo của Cảnh Nguyên rồi sao?
May mà Cảnh Nguyên không bảo cô mua luôn chiếc váy đó, nếu không e là cô phải cật lực quay phim ngày đêm để trả nợ mất.
Bên kia, nhân viên trường quay báo rằng thiết bị đã điều chỉnh xong, có thể bắt đầu ghi hình. Thẩm Úc Hoan đặt điện thoại xuống, bước tới ống kính, tạo vài tư thế đơn giản rồi phối hợp với MC hoàn thành phần phỏng vấn theo kịch bản đã định. Công việc diễn ra suôn sẻ.
Thẩm Úc Hoan không thích lớp trang điểm quá dày, vừa vào phòng hóa trang đã trực tiếp tẩy trang. Cô bảo Tiểu Đào lấy giúp bộ đồ thường phục để trong xe, thay lại quần áo của mình, rồi cẩn thận gấp chiếc váy cùng dây lưng của Cảnh Nguyên.
Sau khi đưa Thẩm Úc Hoan về đến chung cư, Tiểu Đào mới nói: “Ngày kia em qua đón chị.”
Thẩm Úc Hoan khẽ nhíu mày, rồi lại giãn ra, hỏi: “Ngày kia? Có lịch gì à?”
Cô vừa hoàn thành bộ phim, Triệu Tuyết cũng cắt bớt vài công việc, theo lý mà nói thì ngày kia cô không có lịch trình mới phải.
Tiểu Đào lật xem ghi chú trong điện thoại: “Chị Triệu bảo nhận một quảng cáo công ích, có mấy nghệ sĩ khác cùng tham gia.”
“Biết rồi.”
Thẩm Úc Hoan gật đầu, xách túi đựng váy của Cảnh Nguyên lên lầu.
Vừa vào cửa, điện thoại đổ chuông, là Triệu Tuyết gọi tới.
“Có chuyện gì? Nói đi.”
Đầu dây bên kia cất giọng lạnh nhạt: “Cái dây lưng đó ở đâu ra?”
Thẩm Úc Hoan thoáng sững người, đặt túi xuống sofa, quay vào bếp lấy một chai trà ô long không đường. Cô kẹp chặt bằng khuỷu tay, vặn nắp chai, rót một ly.
Vừa định uống, cô chợt nghe câu tiếp theo của Triệu Tuyết, động tác khựng lại.
“Đừng giả vờ không biết, cái váy kia từ đâu ra?”
Giọng điệu Triệu Tuyết đầy chế nhạo. Tiểu Đào nói với cô ta rằng trước khi tới tòa nhà Khải Phong, Thẩm Úc Hoan đã ghé khách sạn L, lúc quay về thì thay quần áo, còn mang theo một chiếc dây lưng.
Tiểu Đào không nhận ra chiếc váy, nhưng biết rõ dây lưng là mẫu mới nhất của C nhà, vừa ra mắt tháng trước, giá hơn hai mươi nghìn.
Thẩm Úc Hoan không chút thay đổi sắc mặt: “Tình cờ gặp một người bạn, nói chuyện vài câu, lỡ làm ướt váy nên cô ấy cho tôi mượn.”
Bạn bè bình thường ai lại hẹn nhau trong khách sạn?
Dĩ nhiên, Triệu Tuyết không tin. Cô ta chỉ cho rằng Thẩm Úc Hoan đang gấp gáp tìm một chỗ dựa mạnh hơn, muốn thoát khỏi sự khống chế của mình.
“Thẩm Úc Hoan, nếu cô muốn trèo cao, tôi không ngăn cản. Nhưng có một điều, chỉ người tôi giới thiệu, cô mới được nhận.”
Thẩm Úc Hoan biết nếu không nói rõ, Triệu Tuyết nhất định sẽ tìm cách đẩy cô về phía La Thành.
Tránh được La Thành, nhưng rồi sẽ còn Trương Thành, Mã Thành, phiền phức nối tiếp phiền phức.
Cô cầm ly trà, ngồi xuống sofa, ánh mắt dừng trên túi váy cùng dây lưng bên cạnh. Dù là cô chủ động xin số hay được Cảnh Nguyên giúp đỡ một cách tình cờ, thì quan hệ giữa cô và Cảnh Nguyên cũng đã có một chút “quen biết”.
“Cảnh tổng.” Thẩm Úc Hoan quyết định nhắc tới Cảnh Nguyên.
Có lẽ không thể dựa dẫm cả đời, nhưng ít nhất, có thể mượn danh che chắn một thời gian.
Triệu Tuyết sững lại, vô thức hỏi: “Cái gì?”
Thẩm Úc Hoan lặp lại: “Cảnh Nguyên, Cảnh tổng. Váy và dây lưng là cô ấy cho tôi mượn.”
Triệu Tuyết đương nhiên nghe rõ, chỉ là cô ta không ngờ, chủ nhân của chiếc dây lưng lại là Cảnh Nguyên.
"Cô với Cảnh tổng rốt cuộc có quan hệ gì?"
Thẩm Úc Hoan uống hết ly trà ô long, rồi mới đáp: "Không có quan hệ gì cả, chỉ là tình cờ gặp thôi. Cảnh tổng tốt bụng."
Triệu Tuyết: "..."
Cảnh Nguyên tốt bụng? Nói ra ai tin?
Cô ta sợ thật sự Thẩm Úc Hoan đã bám được vào Cảnh Nguyên, giọng điệu hơi dịu xuống, không còn sắc bén như trước.
"Thẩm Úc Hoan, cô phải biết rõ bản thân đang ở đâu. Nhà họ Cảnh là danh môn vọng tộc, không thể nào nghiêm túc với một minh tinh nhỏ bé được. Cô vẫn nên lo phát triển sự nghiệp thì hơn."
Thẩm Úc Hoan ngoan ngoãn phụ họa: "Chị Triệu nói đúng."