Chương 11: Muốn kết bạn wechat

Ánh trăng kéo dài bóng cây, Lâm Từ lặng lẽ đi theo sau dáng người thanh mảnh cao gầy kia.

Tháng chín là mùa lá ngô đồng bay, mỗi khi chân giẫm lên những chiếc lá rụng trên mặt đất phát ra âm thanh nổi bật trong đêm tĩnh lặng, Lâm Từ đều vô thức dừng động tác lại.

Suốt đường đi theo Đoạn Dực, trái tim cô hồi hộp đập loạn xạ.

May mắn thay Đoạn Dực không phát hiện ra.

Giống như hai ngày trước, sau khi ra khỏi cổng trường, Đoạn Dực đi thẳng vào con đường nhỏ vắng người. Vì sợ bị phát hiện nên Lâm Từ luôn giữ khoảng cách với anh khoảng năm mét.

Cuối cùng, Đoạn Dực rẽ vào một con hẻm khác. Lâm Từ cất bước theo sau, nhưng trong hẻm trống trơn chẳng còn thấy bóng dáng Đoạn Dực đâu nữa.

"Ơ? Người đâu rồi?"

Lâm Từ kiễng chân tìm một vòng trước sau, thắc mắc nhỏ giọng lầm bầm.

"Lẽ nào lại bị mất dấu rồi?"

Lâm Từ đã theo Đoạn Dực hai ngày, cơ bản đều bị mất dấu ở mức độ khác nhau.

Đoạn Dực dường như còn quen thuộc với những góc phố ngõ hẻm của thị trấn nhỏ hơn cả người địa phương Lâm Từ.

Sau khi xác nhận không có ai, Lâm Từ ảo não thở dài chuẩn bị lấy điện thoại ra nhắn tin cho dì Đoạn.

[Dì Đoạn, hôm nay cũng...]

Tin nhắn chưa kịp soạn xong, đột nhiên có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Lâm Từ lập tức cứng người, lạnh sống lưng.

Không phải một người, mà là rất nhiều người.

"Này!"

Lâm Từ nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy ở đầu hẻm bên kia đứng một đám con trai con gái tóc tai đủ màu sắc, tuổi tác tương đương với cô.

Đứng đầu là một gã tóc vàng tay cầm một thanh kim loại, người vừa lên tiếng là Chu Thiến đứng bên cạnh gã.

Nhìn tình hình này chắc chắn không phải đến với thiện ý.

Chu Thiến chẳng nhìn Lâm Từ, mà nhìn vượt qua về phía sau lưng cô.

"Không ngờ những gì cậu nói là thật, cậu đúng là có thể gọi cô ta ra."

Lâm Từ vô thức quay người lại, trong giây lát hơi thở ngừng lại.

Dưới ánh trăng mờ ảo, chàng trai lười biếng tựa vào cây cột ở đầu hẻm. Bộ đồng phục xanh trắng dính chút bụi bẩn từ cây cột cũ kỹ, song hoàn toàn không ảnh hưởng đến khí chất lạnh lùng của người đó.

Đoạn Dực không trả lời câu nói của Chu Thiến mà nhìn về phía Lâm Từ, giọng điệu lười nhác.

"Cậu cứ theo tôi làm gì vậy?"

Tay Lâm Từ nắm chặt chiếc điện thoại với tin nhắn chưa soạn xong, gần như không cần suy nghĩ cô giơ điện thoại lên và bịa bừa một lý do.

"À, tôi chỉ là đột nhiên nhớ ra hình như chưa có wechat của cậu, nên muốn theo cậu để kết bạn wechat."

Lời vừa dứt, chàng trai cười nhẹ một tiếng, móc từ trong túi ra một hộp thuốc lá, cúi người châm một điếu.

"Ồ? Sao? Cậu cũng thích tôi à?"

Trong đầu Lâm Từ "ầm" một tiếng, trong giây lát trống rỗng.

Chuyện chiều nay thực sự khiến Đoạn Dực hiểu lầm?

"Đoạn Dực, đừng nói với cô ta nhiều lời vô ích như vậy. Ban ngày cô ta đã phá chuyện tốt giữa tớ và cậu, để cậu lừa cô ta ra đây chính là để dạy dỗ cô ta!"

Lâm Từ tức khắc hiểu ra Đoạn Dực cũng thích Chu Thiến, hành động của mình chiều nay tuy là được nhờ nhưng dù sao cũng khiến người khác không vui.

Có lẽ Đoạn Dực đã sớm biết cô đang theo dõi nên cố tình dẫn dụ cô đến đây để Chu Thiến dạy dỗ.

Đúng vậy, người ta trai tài gái sắc đâu đến lượt cô là một npc này ra tay ngăn cản.

Chuyện quái gì đây trời!

Chỉ nghĩ đến việc bị đánh bằng thanh kim loại đó thôi đã cảm thấy rất đau rồi, Lâm Từ thở dài một tiếng dứt khoát chọn đầu hàng.

"Xin lỗi, không biết hóa ra cậu thích Chu Thiến. Thực sự là có lý do, tôi có thể giải thích, các cậu cứ ở bên nhau đừng chấp nhặt với tôi nữa."

Lời này là nói với Đoạn Dực, nhưng Đoạn Dực không trả lời mà kẹp điếu thuốc nhíu mày nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt sáng rực.

"Còn nói nhảm gì nữa, dám làm không dám chịu à? Đoạn Dực cậu tránh ra, anh, dạy dỗ cô ta cho tốt vào!"

Chu Thiến đã sớm không thể kìm nén được, gã tóc vàng bên cạnh mà cô ta gọi là anh cầm thanh kim loại bước lên.

"Con nhóc, dám giành đàn ông với em gái tao, hôm nay có lẽ phải nếm ít đau khổ rồi."

Tiếng kim loại ma sát với mặt đất vang lên trong đêm khuya có cảm giác kỳ quái đáng sợ.

Lâm Từ lập tức hoảng hốt, ngón tay run rẩy ấn vào điện thoại chuẩn bị gọi cảnh sát.

Chu Thiến mắt nhanh tay lẹ, nhanh chóng tiến lên giật lấy điện thoại của Lâm Từ.

"Mày còn dám gọi cảnh sát hả?"

Chiếc điện thoại bị Chu Thiến giơ cao lên, đang định quăng đi thì một bàn tay với các khớp xương rõ ràng đã nắm chặt cổ tay của Chu Thiến.

Chu Thiến đau đớn "shh" một tiếng, sau đó nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Đoạn Dực trước mặt.

"Đoạn Dực?"

Cô ta ngạc nhiên gọi một tiếng.

Gã tóc vàng và đám người bên cạnh cũng bị tình huống đột ngột này làm cho dừng động tác lại.

Gã tóc vàng không hài lòng hét lên một tiếng: "Chu Thiến, thằng bồ nhỏ của em rốt cuộc là phe nào vậy?"

Chu Thiến không nói nên lời, ánh mắt chăm chú nhìn Đoạn Dực. Lâm Từ ở bên cạnh thì sợ đến tay chân tê dại, đứng sững tại chỗ.

Tay trái Đoạn Dực nắm chặt cổ tay Chu Thiến, đυ.ng chạm vào làn da của đối phương khiến anh như có vẻ khó chịu nhíu mày.

Tiếp đó, tay phải của anh nhấc điếu thuốc đang kẹp dí vào chỗ xương cổ tay của Chu Thiến gần như chẳng chút do dự.

Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, hoàn toàn không ai kịp phản ứng.

Một tiếng "xì" vang lên, Chu Thiến lập tức đau đớn buông lỏng tay đang cầm điện thoại, hét lớn một tiếng.

"Á!"

Điện thoại ngay lập tức rơi xuống, Đoạn Dực linh hoạt nhặt lên, sau đó mặt không biểu cảm đưa đến trước mặt Lâm Từ.

Chu Thiến bị bỏ lại với vẻ mặt đau đớn ngã ngồi ở một bên.

Lâm Từ bị cảnh tượng này dọa đến toát mồ hôi lưng, trên mặt không thể hiện ra chút cảm xúc nào chỉ đành ngẩn người nhìn Đoạn Dực. Cô hé miệng vài lần, cổ họng chẳng thể phát ra một âm tiết nào.

Gã tóc vàng sau khi phản ứng lại, cầm thanh kim loại nhanh chóng chuyển mục tiêu xông lên.

"Đm, mày muốn chết à!"

Đoạn Dực hơi nghiêng đầu tránh né, gã tóc vàng vồ hụt theo quán tính lao về phía trước, anh giơ chân đạp mạnh một cái, gã tóc vàng lập tức đau đớn rên lên một tiếng và ngã văng ra ngoài.

"Mẹ kiếp..."

Lâm Từ vô thức lùi lại vài bước, chân run rẩy liên tục.

Trái lại Đoạn Dực như không có chuyện gì, một lần nữa đưa điện thoại về phía cô.

Ánh trăng trắng ngà rơi trên vành tai anh, có thể mơ hồ thấy được một nốt ruồi nâu nhỏ trên làn da trắng mịn của vành tai.

Chàng trai khẽ cong môi, nở nụ cười tinh quái.

"Không phải muốn kết bạn wechat à?"