Chương 10: Thất bại

Ra quân thất bại nhưng Chu Thiến chẳng tỏ ra tức giận, chỉ đưa chai nước cho người bạn đi cùng bên cạnh rồi lại đưa lá thư tình trong tay trái của mình lên.

Trên bề mặt phong bì màu hồng còn có hai trái tim vẽ tay, đủ để thấy được mức độ dụng tâm của chủ nhân.

"Bạn Đoạn Dực, hãy hẹn hò với tớ nhé, sau này mỗi khi cậu chơi bóng rổ tớ sẽ mang nước đến cho cậu!"

Câu nói vừa dứt, tiếng hò reo lập tức vang lên liên tục.

"Đúng là kim đồng ngọc nữ."

"Ai mà không nghĩ thế. Đây mới là nam chính nữ chính, còn chúng ta đều là npc hết biết không?"

"Đoạn Dực chịu nổi không đây?"

"Đoạn Dực chịu nổi hay không tớ không biết, nhưng tớ đã thất tình rồi, nữ thần chẳng còn nữa."

Tiếng hò reo vẫn đang tiếp tục, Lâm Từ mướt mồ hôi trán cuối cùng đã luồn ra khỏi đám đông.

Ánh nắng vàng rơi xuống cái cổ trắng nõn của chàng trai, những lọn tóc mai của anh vẫn còn đọng những giọt mồ hôi nhỏ sau khi vận động, gương mặt cũng hơi ửng hồng.

Chàng trai ngửa cổ uống một ngụm nước, hầu kết nhô ra hơi cuộn vô tình tạo nên vài phần khí chất cấm dục.

Như thể cực kỳ mất kiên nhẫn, Đoạn Dực với mặt mày mệt mỏi liếc nhìn Chu Thiến một cái, giọng điệu càng thêm lạnh lùng.

"Không cần."

Nói xong câu này, Đoạn Dực liền nhấc chân rời đi.

Có lẽ vì chưa từng bị từ chối, Chu Thiến rõ ràng ngẩn người một lúc rồi lập tức định đuổi theo.

Trong một thoáng, trong đầu Lâm Từ hiện lên hết những hình ảnh về cửa hàng tạp hóa, coca, đồ ăn vặt và tiền tiêu vặt.

Chuyện này mà không giúp dì Đoạn giải quyết tốt, sau này còn mặt mũi nào đến ăn uống ké nữa!

Hít sâu một hơi, Lâm Từ nhảy một bước lên phía trước chặn đường đi của Chu Thiến, sau đó lấy lá thư tình màu hồng đó đặt lại vào túi áo đồng phục của Chu Thiến, giọng nói có ý tiếc nuối.

"Xin lỗi nhé, Đoạn Dực cậu ấy phải học tập thật tốt, không thể yêu sớm được."

Chu Thiến chẳng thể tin nổi nhìn Lâm Từ trước mắt. Sắc mặt cô ta lập tức trở nên khó coi, giọng nói trở nên không mấy tốt đẹp.

"Cô là gì của Đoạn Dực? Liên quan gì đến cô? Đến lượt cô từ chối thay cậu ấy sao?"

Nói thì nói vậy, ba câu hỏi liên tiếp này thực sự đã làm Lâm Từ bối rối.

Nhưng cô không thể nói trước mặt nhiều người như vậy rằng gia đình Đoạn Dực không cho cậu ta yêu sớm đúng không?

Dù sao cũng sắp trưởng thành rồi, điều đó cũng khá là mất mặt.

Cân nhắc kỹ lưỡng một chút, Lâm Từ mở miệng: "Tôi là... ủy viên vệ sinh của Đoạn Dực, chủ yếu là thứ dơ dáy này không phù hợp với quy tắc của học sinh tiểu học và trung học."

Chu Thiến càng tức giận hơn: "Cô gọi ai là thứ dơ dáy hả?"

Lâm Từ lập tức nhận ra sự hiểu lầm trong lời nói của mình, vội vàng xua tay giải thích.

"Không không không, cậu hiểu lầm rồi, tôi không nói cậu là thứ dơ dáy. Ý tôi là yêu sớm, yêu sớm chính là hòn đá cản chân trên con đường học tập, là vũng lầy lớn trên con đường đời. Nó không tốt... không tốt!"

Chu Thiến vốn luôn là nữ thần, đừng nói là ở trường trung học Xuân Giang, ngay cả mấy trường trung học hay trường nghề lân cận khác cũng biết tới. Những chàng trai theo đuổi cô ta nhiều vô số kể, lần đầu tiên bị mất mặt trước đám đông tất nhiên tâm trạng không vui.

Cô ta hung hăng nói với Lâm Từ: "Cô cứ đợi đấy!"

Lâm Từ quay đầu sang trái nhìn nữ thần Chu Thiến bảo mình đợi đấy, rồi lại quay sang phải nhìn dáng lưng Đoạn Dực xem việc này chẳng liên quan gì tới mình mà thở dài.

Làm người khó quá.

Mãi cho đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc, trong trường vẫn đang truyền đi câu chuyện tỏ tình kỳ lạ của nữ thần Chu Thiến vào buổi chiều.

Nghe nói lớp 3 ban tự nhiên có một người hâm mộ cuồng nhiệt Đoạn Dực, đối phương đã phá đám đôi uyên ương trên con đường tỏ tình của nữ thần Chu.

Lâm Từ vừa thu dọn cặp sách vừa nhìn Chúc Hâm Duyệt ngồi bàn sau vẫn đang chơi game, bất giác cảm thán: "Người hy sinh nhiều nhất vì Xuân Giang không phải là cậu, mà là tớ đây nè."

Chúc Hâm Duyệt không nhịn được cười phá lên, nói với Đoạn Dực đang chuẩn bị đứng dậy rời đi bên cạnh: "Thế nào? Anh Đoạn, xem như em gái này đã si tình đến vậy, anh cứ nhận luôn đi?"

Kể từ sau khi chứng kiến kỹ thuật bóng rổ cao siêu của Đoạn Dực vào buổi chiều, Chúc Hâm Duyệt đã đơn phương tuyên bố trở thành đàn em của Đoạn Dực. Mặc dù Đoạn Dực vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, nhưng không hiểu sao Chúc Hâm Duyệt vẫn rất nhiệt tình thân thiết.

Đoạn Dực lười biếng vắt cặp sách lên một vai, vô cảm quét mắt nhìn Lâm Từ vẫn đang thở dài, chợt hiếm khi nói nhiều như vậy trong một câu.

"Tôi đâu phải đạo sĩ."

?

Có phải đang mắng người không?

Cậu ta mắng ai là yêu quái vậy?

Lâm Từ chưa kịp mắng lại, Đoạn Dực đã sải bước ra ngoài.

Chúc Hâm Duyệt càng sửng sốt đến mức trực tiếp đánh rơi điện thoại.

"Mẹ kiếp! Nghe thấy chưa? Anh Đoạn của tớ đã nói chuyện rồi!?"

Câu nói này đúng lúc bị Cố Hinh đi vệ sinh về nghe thấy, khó hiểu tiếp lời.

"Cái gì mà anh Đoạn nói chuyện rồi? Anh Đoạn của cậu đâu có câm."

Chúc Hâm Duyệt nóng lên: "Ôi dào! Cậu không hiểu đâu!"

Lâm Từ hoàn toàn không quan tâm đến cuộc đấu võ mồm của hai người, nhanh chóng thu dọn cặp sách xong.

"Hôm nay không đi cùng cậu đâu Cố Hinh, tớ có việc đi trước nhé."

Nói xong, Lâm Từ chẳng ngoái đầu lại đuổi theo bóng dáng phía trước đi ra ngoài, để lại Cố Hinh đứng tại chỗ gọi với theo: "Muộn thế này rồi, cậu còn có việc gì nữa?"

Bên này, Lâm Từ vừa theo Đoạn Dực ra khỏi cổng trường đã mở tin nhắn của dì Đoạn trong điện thoại ra.

[Tiểu Từ à, mấy ngày nay Đoạn Dực về nhà rất muộn, có thể giúp dì xem sau giờ học buổi tối thằng bé đã đi đâu không?]