Chương 3.1

Vân Đài Điện được Tiên đế cho xây dựng từ khi đương kim Thiên tử vẫn còn là Thái tử, để tiện cho người xử lý chính vụ ở đây. Sau khi Thái tử đăng cơ đã có Ngự Thư Phòng, nên nơi này cũng không còn lui tới nữa.

Dù không còn lui tới, nhưng đám cung nhân cũng không dám lơ là, mỗi ngày đều sẽ có người tới đây quét dọn, không dám có chỗ sơ suất.

Nguyệt Ly chỉ định đứng dưới mái hiên tránh mưa một lát, nhưng mưa càng rơi càng nặng hạt, rèm châu bị gió thổi nghiêng ngả, nước mưa lất phất tạt vào người nàng.

Nàng thoáng do dự, nghiêng đầu nhìn cánh cửa lớn đang đóng chặt, khi một luồng gió lạnh thốc vào trong áo, nàng khẽ đẩy cửa bước vào trong điện.

Vừa vào điện, Nguyệt Ly liền cảm thấy không ổn. Vân Đài Điện ít có người tới, cung nhân quét dọn cũng sẽ không để lại dấu vết gì, nhưng trong điện này rõ ràng có mùi hương trầm, tuy rất nhạt nhưng vẫn ngửi ra được.

Tim Nguyệt Ly hẫng một nhịp, không dám đi vào nhìn, run rẩy đưa tay muốn đẩy cửa ra, giả vờ như chưa có chuyện gì mà lặng lẽ rời đi. Tay vừa chạm vào khung cửa, nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nam trầm thấp đầy uy lực.

"Đứng lại."

Tống Huyền hôm nay hứng thú nhất thời mới đến Vân Đài Điện, cũng không mang theo người khác, chỉ bảo Lý Tri đi theo, định chợp mắt trong điện một lát. Ai ngờ mưa to trút xuống lại khiến hắn bị kẹt tại đây, bèn sai Lý Tri đi lấy ô.

Bỗng nhiên, có một tiểu cung nữ không biết sống chết xông vào trong điện.

Tống Huyền nghiêng người dựa vào giường êm, tay lật xem một quyển sách, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía tiểu cung nữ hoảng sợ quỳ rạp xuống đất.

Y phục trên người cung nữ kia bị nước mưa thấm ướt, dính sát vào da thịt, lờ mờ có thể thấy được đường cong uyển chuyển cùng đoạn cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài.

Hắn không hề lên tiếng trước, đợi một lát mới nghe thấy tiểu cung nữ đang nằm rạp trên mặt đất kia dùng giọng nói run rẩy nhưng lại cố gắng giữ bình tĩnh: "Nô tỳ không biết... Mong Bệ hạ thứ tội..."

Vân Đài Điện ít người lui tới, nếu nói có người dám đường hoàng lật xem sách trong điện như thế, thì chỉ có chủ nhân nơi này, đương kim Thiên tử.

Tống Huyền khép sách lại, ánh mắt không rõ vui giận lướt qua người Nguyệt Ly, sau đó nhàn nhạt hỏi: "Cung nào?"

"Nô tỳ là cung nữ Thượng Công Cục, hôm nay... hôm nay phụng mệnh đến Nội Vụ Phủ lấy khăn tay." Về sau Nguyệt Ly không nói tỉ mỉ nữa. Đương kim Thiên tử trẻ tuổi lại tôn quý, luôn có những cung nữ to gan, có ý đồ nịnh nọt leo cao. Nhưng chuyện hôm nay đúng là ngoài ý muốn, Nguyệt Ly chỉ muốn an ổn sống qua ngày, không muốn dính líu gì tới Thiên tử.

Nàng cố gắng tỏ ra biết điều, cũng gián tiếp báo cho Thiên tử biết nàng không có tà tâm, nhưng câu nói tiếp theo của hắn khiến lòng nàng lạnh đi một nửa.

Chỉ nghe Hoàng thượng trầm thấp, tùy ý mở miệng: "Ngẩng đầu lên."

Khuôn mặt kiều diễm kia bị nước mưa làm ướt, đôi mắt đen láy lộ rõ vẻ hoảng sợ, hàng mi dài rung rung đầy bất an.

Trong cơn hoảng loạn, Nguyệt Ly thậm chí quên cả cơn đau ở đầu gối, nàng mờ mịt ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào rèm châu được vén lên phía trước, không dám nhìn lên cao hơn nữa.

Tống Huyền đánh giá gương mặt này, không thể không nói, dung mạo này quả thực mị hoặc hơn người thường, so với nữ nhân trong hậu cung chỉ có hơn chứ không kém. Dáng vẻ quyến rũ mê người, nhưng đôi mắt lại ngây thơ vô tội, hai nét này hòa quyện lại càng khiến người ta nảy sinh cảm giác muốn che chở.

Nhận ra thân thể đối phương đang khẽ run rẩy, Tống Huyền hờ hững nhìn, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

"Tự tiện xông vào cửa điện là tội gì?"

Tim Nguyệt Ly chìm xuống, nàng đáp: "Hồi Bệ hạ, kẻ tự tiện xông vào cửa điện phạt chín mươi trượng."

Trong lòng nàng biết, nếu chín mươi gậy này giáng xuống, cái mạng này của nàng coi như bỏ lại nơi đây.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói nhỏ nhẹ, là Lý Tri đã quay lại, đứng ở cạnh cửa thấp giọng hỏi: "Bệ hạ, cơn mưa này chưa tạnh được trong chốc lát, hay là đợi lát nữa hãy đi?"

Tim Nguyệt Ly thót lên một cái, không kìm được ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt thâm trầm của Tống Huyền, lại vội vàng cúi đầu xuống.

Tống Huyền không để ý đến Lý Tri ngoài cửa, hỏi Nguyệt Ly: "Biết chữ không?"

"Biết ạ..." Nguyệt Ly vội vàng đáp, tốc độ nói hơi nhanh, sau đó mới phản ứng lại, chậm rãi điều chỉnh ngữ điệu, cung kính trả lời: "Nô tỳ từng đọc qua Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn, có biết chút chữ nghĩa."

"Qua bên kia sắp xếp lại sách đi, làm tốt thì trẫm sẽ bỏ qua lỗi lầm hôm nay của ngươi." Dứt lời, Tống Huyền không nhìn nàng nữa, cúi đầu nhìn quyển sách trên tay.

Nguyệt Ly như trút được gánh nặng, vâng dạ một tiếng rồi từ dưới đất bò dậy. Vịn khung cửa đứng thẳng người, cơn đau ở đầu gối khiến nàng suýt nữa kêu lên thành tiếng, liều mạng kìm nén rồi bước khập khiễng đến bên giá sách.

Y phục dính sát vào da, nàng vừa cúi đầu liền có thể thấy nước dính trước ngực, phía trước đã như vậy, sau lưng càng không biết là tình trạng thế nào.

Nguyệt Ly lạnh toát cả người, không nhịn được kéo lại phần áo dính vào lưng. Vừa định đưa tay chạm vào sách, bất ngờ lại thấy trên tay dính đầy nước, nàng vội rụt tay về, nhìn quanh để tìm thứ gì đó để lau tay, nhưng khổ nỗi xung quanh chẳng có gì.

Tống Huyền vốn không chú tâm vào sách, vừa ngẩng đầu liền thấy nữ tử đối diện đang luống cuống đứng trước giá sách, hai tay nắm chặt vào nhau, không biết đang làm gì.

Trời mưa nên tiết trời hơi lạnh, trong đại điện không thắp nến nên hơi tối, chỉ có ánh sáng hắt từ phía khung cửa sổ, dù đang đóng nhưng lớp giấy bồi mỏng manh vẫn lờ mờ có ánh sáng từ bên ngoài.

Nguyệt Ly đợi tay khô mới dám vươn ra chạm vào những cuốn sách quý giá kia, dựa theo tên sách mà đoán thể loại, rồi xếp những cuốn cùng loại vào một chỗ.

Những cuốn sách này vốn cũng không loạn, chỉ cần sắp xếp sơ qua là được.