Bước vào Văn Sơn Cung, từ xa đã thấy Như Tần trang điểm lộng lẫy đứng chờ ở cổng. Thấy người tới, mắt nàng ta sáng lên, vội vàng khom người hành lễ, để lộ chiếc cổ mảnh mai trắng ngần.
Tống Huyền bước đến trước mặt nàng, đôi mắt đen nhánh lướt qua, chậm rãi nói: "Bình thân."
Như Tần sao có thể không nhận ra sự lạnh nhạt trong lời nói của hắn. Nghĩ đến chuyện mình hành xử ngang ngược mấy hôm trước đã truyền ra ngoài, nàng ta nhất thời cảm thấy lo lắng.
"Đã lâu rồi Bệ hạ không đến thăm thần thϊếp, thần thϊếp và tiểu công chúa đều rất nhớ người."
Lúc đi vào, Như Tần thuận tay cởϊ áσ choàng cho hắn, lời nói nghe đầy tủi thân.
Tống Huyền ngồi xuống chiếc giường êm bên cạnh, tay day trán, trông có vẻ mệt mỏi. Nghe vậy, hắn cũng không nói gì khác, chỉ buông một câu: "Thế sao?"
Như Tần không đoán được ý tứ của hắn, nên bứt rứt bất an.
Một lúc sau, Tống Huyền mở mắt, ánh nhìn lạnh lẽo, trong đáy mắt dường như không chút cảm xúc nào, nhìn về phía nàng ta: "Không phải nói tiểu công chúa khóc mãi không nín sao?"
Chuyện này đương nhiên chỉ là cái cớ của Như Tần.
Sắc mặt Như Tần thoáng chút căng thẳng, bàn tay siết chặt chiếc khăn lụa, nói: "Tiểu công chúa lúc trước đúng là khóc mãi không thôi, nhũ mẫu bế công chúa ra ngoài ngắm hoa, liền... liền không quấy nữa."
"Ngắm hoa?"
Tống Huyền lặp lại lời nàng ta, ánh mắt lạnh như băng, giọng điệu lại rất bình thản. Hắn hỏi Như Tần: "Nhũ mẫu thật sự bế tiểu công chúa đi ngắm hoa sao?"
Hắn hỏi như vậy khiến Như Tần không kịp phản ứng, theo bản năng cảm thấy không ổn, sắc mặt nàng ta bối rối, nói năng lộn xộn: "Là... là... đi ngắm hoa, đã về rồi, tiểu công chúa đang ngủ."
Tống Huyền đứng dậy, thân hình cao lớn toát ra áp lực vô hình. Nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của hắn, chân Như Tần muốn mềm nhũn.
"Ái phi là nữ nhi của Thái phó, từ nhỏ đã thấm nhuần thi thư, sao lại có sở thích đánh chết hạ nhân như vậy?"
Giọng Tống Huyền nhàn nhạt, tựa như cơn gió vô hình lướt qua mặt Như Tần, lại cứa vào da thịt nàng ta đau nhói.
"Tiểu công chúa vừa đầy tháng không lâu, ngươi đã để nhũ mẫu bế ra ngoài hóng gió."
Tống Huyền gọi người đến, lôi nhũ mẫu ra ngoài đánh ba mươi gậy, rồi nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Như Tần, khẽ nói: "Như Tần, trẫm giao tiểu công chúa cho ngươi nuôi, không phải để ngươi lấy công chúa ra lừa gạt trẫm."
Dứt lời, hắn cất bước đi ra ngoài.
Như Tần bỗng nhiên ngã ngồi xuống đất, lưng toát mồ hôi lạnh, tay siết chặt chiếc khăn lụa. Dung mạo xinh đẹp thanh tú giờ khắc này chỉ còn lại vẻ hoảng hốt lo sợ, khiến người ta nhìn vào cũng phải ngẩn ngơ.
Tin tức truyền đến tai các chủ tử trong cung cũng đã là một lát sau.
Lý Quý phi nằm trên ghế, cười ngắm nghía bàn tay phải vừa mới sơn móng, đôi mắt quyến rũ. Nghe người dưới bẩm báo, nàng ta cũng không nói gì, chỉ sai người ban thưởng.
Đại cung nữ Linh Lan ngồi xuống phía sau, lấy chiếc khăn ấm cẩn thận lau tay cho nàng ta, cười nói: "Như Tần lần này đã chọc giận Hoàng thượng rồi, lại dám chặn người của Bệ hạ, đây chính là bài học nàng ta đáng phải nhận."
Lý Quý phi cụp mắt, ý cười thu lại vài phần: "Cái bụng của nàng ta cũng thật biết tranh hơi, mới vào cung chưa được nửa năm đã mang long thai. Mấy lần tính kế đều không thành, cũng may chỉ sinh ra một công chúa."
Vừa nói, nàng ta vừa hữu ý vô ý liếc nhìn bụng mình, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nghe vậy, Linh Lan liền hiểu chủ tử đang phiền muộn chuyện gì. Quý phi nương nương vào cung đã bốn năm mà vẫn chưa mang long thai.
Linh Lan cố ý đổi chủ đề, vừa bóp chân cho Lý Quý phi vừa khẽ nói: "Nương nương, qua ít ngày nữa là đến kỳ tuyển tú, nghe nói lần này thứ muội của Hoàng hậu nương nương cũng tham gia."
Quả nhiên, vừa nhắc tới Hoàng hậu, Lý Quý phi liền nhướng mày, trong giọng nói không giấu được vẻ chán ghét: "Trần gia thì có được mấy thứ tốt đẹp chứ? Trần Hoàng hậu kia đã gần đất xa trời rồi mà còn muốn tính toán cho Trần gia nữa."
Trong Vị Ương Cung, Trần Hoàng hậu nửa nằm trên chiếc giường thấp cạnh cửa sổ, khuôn mặt gầy gò lộ rõ vẻ bệnh tật nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời.
Nghe cung nữ bẩm báo, sắc mặt Trần Hoàng hậu không đổi, chỉ phất tay bảo người mang lư hương trên bàn lui xuống.
Làn khói lượn lờ tỏa ra hương thơm thấm vào ruột gan, khi bị cung nữ bê ra ngoài vẫn còn vương lại một chút,.
"Về sau trong cung không cần đốt hương nữa, thường xuyên mở cửa sổ cho thoáng khí là được."
Dứt lời, Trần Hoàng hậu ho nhẹ hai tiếng, trên khuôn mặt tái nhợt nổi lên chút ửng đỏ bệnh tật.
Đại cung nữ Văn Tú tiến lên vuốt lưng cho nàng, nhíu mày lo lắng: "Nương nương uống thuốc của Thái Y Viện sao mãi vẫn không thấy đỡ? Cứ tiếp tục thế này thì phải làm sao?"
Bệnh của Trần Hoàng hậu đã kéo dài nửa năm nay. Dù trước đó sức khỏe vốn không tốt, nhưng từ đợt phong hàn vào mùa đông năm ngoái thì càng tệ hơn, cả tháng trời không xuống được giường. Chén thuốc cứ liên tục đưa vào Vị Ương Cung nhưng chẳng thấy khởi sắc.
Trần gia cũng vì lo lắng bệnh tình của Trần Hoàng hậu nguy kịch, sợ lỡ có mệnh hệ gì thì mất đi chỗ dựa là ngôi vị Hoàng hậu, nên mới vội vàng muốn đưa người vào cung.