Chương 1.3

Mãi cho đến khi Nguyệt Ly trở về phòng hạ nhân, chỗ nằm bên cạnh nàng đã trống không, khiến người ta không khỏi suy nghĩ miên man.

Vào cung ba năm, đây là lần đầu tiên Nguyệt Ly nhìn thấy có người chết ngay trước mặt mình. Không phải là tai nạn ngoài ý muốn, mà là người đã chung sống với nàng ba năm bị đánh chết ngay trước mắt.

Nàng run rẩy vịn vào tường, ngồi xuống giường rồi mà vẫn không nhịn được nghĩ đến Nguyệt Thanh lúc lâm chung, toàn thân run lên bần bật.

Nguyệt Thanh đã đồng hành cùng nàng ba năm, quen biết từ ngày đầu vào cung, tuy không nói chuyện có không hợp ý nhau, nhưng sớm tối chung đυ.ng cũng không hề đắc tội, hôm nay Trần ma ma phái nàng đến Văn Sơn Cung một chuyến, nàng mới biết Nguyệt Thanh đã phạm tội.

"Cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên.

Nguyệt Ly thoáng giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía cửa rồi đứng dậy đi qua, từng bước đi đều giữ đúng quy củ, vạt váy dính nước vẫn còn đang nhỏ giọt. Cũng may y phục của cung nữ là màu xanh sẫm, dù bị dính mưa nhưng cũng không nhìn ra điều gì.

Cửa mở ra, là tiểu cung nữ hôm nay đi cùng nàng.

"Nguyệt Ly tỷ tỷ, Trần ma ma bảo tỷ qua đó một chuyến."

"Được, ta thay y phục xong sẽ qua ngay."

Cửa đóng lại, Nguyệt Ly thở dài.

Trần ma ma từng nói nàng nếu hầu hạ chủ tử cho tốt thì nhất định sẽ được thưởng, thế nhưng cái chết của Nguyệt Thanh hôm nay đã khiến nàng nhận ra một cách triệt để rằng thâm cung này chính là nơi ăn thịt người, dù nàng có giãy giụa thế nào cũng sẽ bị cuốn vào.

"Cốc cốc." Nguyệt Ly đưa tay ra, để lộ một đoạn cánh tay thon thả trắng nõn, gõ nhẹ vào cửa: "Ma ma, nô tì đến rồi."

Cửa được mở ra, để lộ một gương mặt hiền hòa.

Trần ma ma kéo nàng vào, nhìn nàng từ trên xuống dưới, dường như cũng biết chuyện hôm nay đã dọa nàng sợ, bèn an ủi: "Chuyện hôm nay làm ngươi sợ rồi phải không, ma ma nấu cho ngươi bát canh gừng, uống nóng cho ấm người."

Nguyệt Ly cụp mắt xuống, cung kính nhận lấy bát, uống từng ngụm nhỏ.

Ánh mắt Trần ma ma lướt qua gương mặt nàng, không khỏi có chút tiếc nuối, dung mạo xinh đẹp thế này, làm cung phi cũng đủ khiến người ta để mắt, cũng may chỉ là một cung nữ, không gây ra sóng gió gì.

Yên lặng một lát, hàng mi Nguyệt Ly run lên, nàng khẽ hỏi: "Ma ma, Nguyệt Thanh."

Lời nàng đến đây thì dừng lại, nhưng Trần ma ma đã hiểu, cũng chỉ thở dài một hơi: "Cung nhân phạm lỗi thì ngay cả một nơi chôn cất cũng không có, chắc là bị kéo đến bãi tha ma rồi."