Mặt nàng lập tức trắng bệch, bị dọa sợ. Nàng vội vàng bước tới quỳ xuống trước mặt Tống Huyền: "Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an."
Khi Tống Huyền bước qua ngạch cửa, Lý Tri đi phía sau khẽ mỉm cười khép cửa lại, trong phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Tống Huyền đi thẳng đến chủ vị chính điện, lúc lướt qua Nguyệt Ly không hề dừng lại. Một lát sau, hắn mới rũ mắt nhìn người đang quỳ dưới đất, thấy tấm lưng mảnh mai kia đang run rẩy nhè nhẹ.
Không chỉ sợ hãi, Nguyệt Ly còn rất đau. Hai đầu gối vừa chạm vào nền đất cứng liền như bị nghiền nát da thịt, cơn đau âm ỉ buốt nhói từng cơn thấm vào tận xương.
"Nghe nói ngươi làm hỏng sách của trẫm?" Tống Huyền cất giọng nhàn nhạt, âm thanh trầm thấp hơi khàn, vô hình trung toát ra một áp lực bức người.
Nguyệt Ly hít thở thật chậm, ngón tay bất giác siết chặt, giọng nói cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng vẫn run rẩy: "Là nô tỳ sai, nô tỳ biết tội, mong Bệ hạ... thứ tội..."
Nghe kỹ vẫn nhận ra sự bất an.
Tống Huyền cho phép nàng đứng dậy.
Nguyệt Ly đứng lên, hai đầu gối đau buốt khiến chân mềm nhũn, suýt chút nữa lại ngã khuỵu, khó khăn lắm mới đứng vững được.
"Đi lấy một cuốn sách lại đây."
Nguyệt Ly không dám chần chừ, bước nhanh đến kệ sách, với tay lấy một cuốn không quá dày ở tầng thứ ba từ trên xuống, rồi đi đến trước mặt Tống Huyền, khom người dâng lên.
"Đọc cho trẫm nghe." Ánh mắt Tống Huyền dừng trên người Nguyệt Ly, không mang theo hàm ý gì khác, tựa như nàng cũng không khác gì một cái cây, một ngọn cỏ.
Nguyệt Ly tĩnh tâm lại, cúi đầu mở cuốn sách trên tay, lật trang đầu tiên, khẽ mở miệng đọc theo từng chữ.
Chính điện vô cùng yên tĩnh, chỉ vang lên mỗi giọng nói của Nguyệt Ly. Giọng nàng thanh thúy, từng câu từng chữ rõ ràng. Đọc hết một trang, nàng lại khựng lại một chút, thấy Tống Huyền không có phản ứng gì mới dám đọc tiếp trang thứ hai.
Thế nhưng chữ trong sách không phải Nguyệt Ly đều biết hết. Văn chương đã tối nghĩa khó hiểu, lại thêm vài chữ lạ, càng đọc về sau nàng càng vấp váp.
Từ lúc nàng bắt đầu đọc, Tống Huyền đã dồn sự chú ý vào nàng. Hắn tất nhiên nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ, ngũ quan tinh xảo, thân hình mảnh mai. Nhìn thế nào cũng không giống một cung nữ bình thường.
Nghe Nguyệt Ly ngập ngừng đọc sai một âm, Tống Huyền bèn ra lệnh dừng lại.
Nguyệt Ly ngơ ngác dừng lại, đứng trước mặt hắn, ngón tay nhẹ nhàng giữ lấy cuốn sách, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi vội vàng thu lại, lo lắng chờ đợi phân phó.
Thấy Tống Huyền chìa tay ra, nàng vội vàng dâng sách lên. Nàng lùi lại ba bước về vị trí không xa không gần.
Tống Huyền cúi đầu mở sách, một lát sau hỏi: "Đây là chữ của ngươi sao?"
"Hồi Bệ hạ, là chữ nô tỳ viết." Nguyệt Ly đáp lời đầy bất an nhưng thái độ vẫn vô cùng cung kính.
"Ở Vân Đài Điện có quen không?" Tống Huyền hỏi bâng quơ, động tác lật sách cũng rất tùy ý.
Nhưng Nguyệt Ly lại càng căng thẳng, cân nhắc từng từ rồi cúi đầu cẩn trọng đáp: "Hồi Bệ hạ, Vân Đài Điện là nơi rất tốt, nô tỳ đã quen rồi ạ."
"Thế à." Tống Huyền nói rồi gập sách lại, đưa trả cho Nguyệt Ly.
Nguyệt Ly hơi do dự, tiến lên định đưa tay nhận lấy thì bị Tống Huyền dùng sách chặn lại. Hắn nói: "Chữ này ngươi viết không đẹp."
Dứt lời, Tống Huyền đứng dậy, tiến sát lại gần nàng. Khoảng cách gần đến mức Nguyệt Ly cảm nhận rõ áp lực phả vào mặt.
Nàng hoảng hốt muốn lùi lại nhưng chân không nghe sai khiến, cứ đứng chôn chân tại chỗ cho đến khi Tống Huyền nhìn nàng thật sâu rồi vòng qua, đi thẳng đến án thư phía bên trái thư phòng.
"Lại đây."
Nguyệt Ly bấu chặt lòng bàn tay, thấp thỏm đi theo, thấy hắn đứng trước bàn trải giấy ra.
Nàng hiểu ý, bưng nước sạch đến đứng bên cạnh bắt đầu mài mực.
Một lúc sau, Tống Huyền cầm bút viết một dòng chữ lên tờ giấy trắng tinh, chính là nội dung Nguyệt Ly vừa đọc trong sách.
"Sau này cứ theo nét chữ này mà viết."
Nguyệt Ly liếc nhìn qua, chữ trên giấy vừa nhìn đã biết là bút tích nam tử, từng nét cứng cáp hữu lực, khí độ phi phàm, khác hẳn kiểu chữ trâm hoa của nàng.
Nàng quỳ xuống nói: "Nô tỳ tuân chỉ."
"Đứng lên đi."
"Vâng."
Nguyệt Ly không hiểu mục đích Bệ hạ tới đây hôm nay là gì. Nàng đoán có thể liên quan đến chuyện hôm qua, nhưng từ khi vào cửa, ngoại trừ câu hỏi tội đầu tiên, hắn không nói gì thêm.
Nàng tò mò trộm nhìn Tống Huyền, nhưng chỉ liếc một cái liền vội thu lại ánh mắt, tập trung vào việc trong tay.
Mài mực không phải việc nặng nhọc, nhưng mài suốt một canh giờ thì khác. Cộng thêm Nguyệt Ly phải đứng liên tục, áp lực lên đôi chân càng lớn, lâu dần, trán nàng đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Thừa dịp mài mực, nàng khẽ cử động chân một chút, không dám phát ra tiếng động nhưng vẫn bị Tống Huyền chú ý.
Bị ánh mắt Tống Huyền bắt gặp, Nguyệt Ly vừa sợ vừa tủi thân, không dám ngẩng đầu, ngón tay lặp lại động tác mài mực, hơi thở cũng nghẹn lại. Trong không gian vô hình dường như có hai luồng khí nóng bỏng giằng co.
Tống Huyền thu bút, hững hờ nói: "Lần sau trẫm sẽ đến kiểm tra. Nếu còn viết kiểu chữ qua loa như trước thì sẽ phạt cả mấy tội một lượt."
Nguyệt Ly cắn môi, mắt nhìn xuống đất đầy luống cuống, lí nhí đáp vâng.
Đến khi tiễn người đi khuất, toàn thân nàng như mất hết sức lực. Nàng vừa buồn bực thu dọn những tờ giấy Tống Huyền viết, vừa cam chịu sắp xếp lại mặt bàn hơi bừa bộn.
Ở một bên khác, Tống Huyền rời khỏi Vân Đài Điện với vẻ mặt không đổi. Đi phía sau hắn, thái giám Lý Tri lại vô cùng hoang mang. Hắn đứng ngoài cửa tuyệt nhiên không nghe thấy động tĩnh gì bên trong, cũng không thấy Bệ hạ dặn dò gì, thật là kỳ lạ.
Đang mải suy nghĩ, chợt nghe Tống Huyền lên tiếng.
"Đi lấy bình kim sang dược đưa qua đó."
Đưa đi? Đưa đi đâu?
Lý Tri suy nghĩ một chút liền hiểu ra: "Nô tài tuân chỉ. Nô tài sẽ lập tức sai người đến Thái Y Viện lấy loại kim sang dược tốt nhất đưa cho Nguyệt Ly cô nương."
Tống Huyền không đáp, cứ thế đi thẳng về phía trước.
Cầm lọ thuốc trên tay, sắc mặt Nguyệt Ly đột nhiên biến đổi. Nàng bất an nhìn tiểu thái giám đưa đồ đang cười nói rằng nàng là người có phúc khí.
Nguyệt Ly dù không thông minh cũng hiểu ý tứ truyền ra ngoài là gì, Bệ hạ đã để mắt đến nàng.
Có lẽ chưa nói rõ ràng, hoặc chỉ là chút hứng thú nhất thời, nhưng với Nguyệt Ly, chút hứng thú cỏn con của bậc đế vương cũng đủ khiến nàng chết vạn lần trong chốn thâm cung này mà không ai hay biết.
Nhớ lại thần sắc của Như Tần khi nâng mặt nàng lên lúc trước, Nguyệt Ly rùng mình ớn lạnh.
Nàng nghĩ, có lẽ nàng không thể tự bảo vệ mình được nữa rồi.