Chương 6.1

Quỳ từ gần trưa cho đến tận khi mặt trời lặn, đây là lần đầu tiên Nguyệt Ly phải quỳ lâu như vậy, đến mức khi đứng dậy nàng không kìm được mà ngã nhoài xuống đất, không cần nghĩ cũng biết đầu gối nhất định đã bầm tím một mảng.

Cũng may là bắt đầu quỳ từ lúc gần trưa, bây giờ chưa phải mùa hè nên trời tối sớm, nếu không thì chẳng biết các nàng còn phải quỳ đến bao giờ.

"Ngươi không sao chứ?" Lúc Lục Phỉ đứng dậy bước chân cũng có chút lảo đảo, nhưng may là vẫn đứng vững, còn đưa tay đỡ Nguyệt Ly một cái.

Cả buổi trưa không uống nước, cũng không ăn gì, toàn thân Nguyệt Ly mềm nhũn, nàng lắc đầu, nói không sao.

"Vậy thì về thôi."

Dứt lời, hai người dìu nhau chậm rãi đi về hướng Vân Đài Điện.

Trở lại Vân Đài Điện, Lục Phỉ xua tay bảo nàng vào trước: "Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, về nghỉ ngơi cho khỏe, lát nữa ta sẽ sai người mang chút thuốc và đồ ăn qua cho ngươi."

Nguyệt Ly vịn khung cửa đứng thẳng người, nghe Lục Phỉ nói vậy thì khẽ mỉm cười, lực bất tòng tâm, nụ cười rất nhạt, toát lên vẻ bất lực, nàng đáp: "Đa tạ Lục Phỉ tỷ tỷ."

Trước khi rời đi, Lục Phỉ còn nhìn nàng thêm một cái, dừng lại một chút rồi mới quay người bước đi.

Nguyệt Ly bước vào phòng, khi cửa đóng lại, bầu không khí yên tĩnh quá mức khiến nàng không kìm được mà sụt sùi. Nàng vịn tường đi vào trong, thắp sáng ngọn đèn dầu, ngồi xuống giường, cúi đầu cẩn thận vén váy lên.

Cởi bỏ lớp quần trong, nương theo ánh nến lờ mờ không sáng lắm, có thể thấy rõ hai vết bầm đen tím tái trên đầu gối. Vì quỳ trên đường đá nên có chỗ đã rướm máu, không ngoài dự đoán, ngày mai sẽ tụ thành một mảng máu bầm lớn.

"Ưʍ..." Khi từ từ duỗi thẳng hai chân, Nguyệt Ly khẽ rên lên một tiếng, nàng chớp mắt, hàng mi đã ướt đẫm.

---

"Bệ hạ, trời đã muộn rồi, người hãy bảo trọng long thể." Lý Tri đứng một bên khuyên nhủ.

Tống Huyền liếc mắt nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, hai mắt nhắm nghiền tựa lưng vào ghế dưỡng thần, thuận miệng hỏi: "Hôm nay còn chuyện gì không?"

Lý Tri hơi do dự, nhưng vẫn bẩm báo: "Nghe nói hôm nay Quý phi nương nương và Như Tần chủ tử đã phạt hai cung nữ."

Hai vị này xưa nay vẫn luôn ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau. Một vị là Quý phi được Bệ hạ sủng ái từ khi còn ở Đông Cung, vị kia là tân sủng đang lúc danh tiếng lẫy lừng. Việc khiến cả hai cùng phạt cung nữ chắc hẳn phải có nguyên do bên trong.

Tống Huyền hé mắt, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Lý Tri.

Lý Tri vội vàng nói: "Hai cung nữ kia là người của Vân Đài Điện, hôm nay trên đường đến Thượng Hi Các đưa sách thì gặp Như Tần chủ tử. Như Tần chủ tử kiểm tra qua, nói hai người bọn họ không tận tâm, lại còn làm hỏng cuốn sách Bệ hạ từng xem, nên mới xảy ra chuyện sau đó."

Lý Tri chỉ trần thuật lại chuyện xảy ra trong Ngự Hoa Viên, nhưng thực tế ai làm hỏng sách thì tất nhiên không ai biết được. Cung nữ Vân Đài Điện đều là do hắn từng tự tay tuyển chọn, sau này có đổi một số người nhưng mấy vị chủ sự thì không đổi. Lục Phỉ là người mà hắn biết rõ, làm việc tuyệt đối không thể xảy ra sai sót như vậy.

"Vân Đài Điện?" Tống Huyền lẩm bẩm ba chữ này, ánh mắt thâm trầm không biết đang toan tính điều gì.

Lý Tri cười nói: "Chắc Bệ hạ không nhớ, cung nữ bị phạt hôm nay ngoài Lục Phỉ ra, người còn lại chính là người mà Bệ hạ chỉ định đến Vân Đài Điện lần trước."

Hắn vừa dứt lời, bất ngờ bắt gặp ánh mắt Tống Huyền quét tới, sống lưng lạnh toát, vội vàng quỳ xuống đất.

"Lui ra."

Chưa kịp nói gì đã nghe Tống Huyền ra lệnh, Lý Tri vội vã lui ra ngoài, sợ hãi vuốt ngực. Tuy nhiên, nhìn phản ứng của Bệ hạ, chắc người vẫn còn nhớ cung nữ kia?

Nguyệt Ly ngủ không ngon giấc, trằn trọc mãi. Vì đầu gối đau nhức, lại suy nghĩ lung tung nên càng khó ngủ, nàng trùm chăn khóc một trận, đến khi thức dậy vào ngày hôm sau thì đầu óc vẫn mơ màng.

Vén chăn lên, hai vết bầm tím đen trên đầu gối khiến nàng không dám nhìn thẳng. Nàng cẩn thận bôi thuốc, mặc quần áo chỉnh tề rồi xuống giường đi thử vài bước.

Vẫn có thể đi lại được, nhưng cảm giác chua xót, đau đớn như rỉ ra từ tận xương tủy, mỗi bước đi đều là một sự dày vò.

Trông thấy nàng, Lục Phỉ không kìm được tiếng thở dài trong lòng. Từ xa đã thấy đôi mắt đen xinh đẹp kia hơi ửng đỏ, nhưng không sưng, ngược lại càng tôn lên vẻ diễm lệ, kiều mị của nàng.

"Thuốc hôm qua đưa ngươi đã bôi chưa?" Lục Phỉ hỏi nàng: "Thấy đỡ hơn chút nào không?"

Nguyệt Ly gật đầu liên tục, bị nhìn chằm chằm nên có chút ngượng ngùng: "Thuốc tỷ tỷ cho dùng rất tốt, hôm nay muội không thấy đau lắm nữa."

"Nói dối, cũng đâu phải thuốc tiên mà không đau." Lục Phỉ trêu nàng một câu, sau đó nghiêm mặt nói: "Chuyện hôm qua tuy ủy khuất, nhưng chủ tử phạt thì phận nô tài chúng ta chỉ biết chịu, ngươi đừng suy nghĩ nhiều."

"Vâng, muội biết."

Mặc dù biết vậy, nhưng tuổi nàng còn nhỏ, trước khi gia đình xảy ra chuyện cũng từng là tiểu thư con quan, trong lòng vẫn thấy tủi thân. Đêm qua nàng đã không nhịn được mà trùm chăn khóc một trận.

"Thôi đi đi, mau đi chép sách đi. Ta đã bảo người lót thêm gối mềm lên ghế cho ngươi ngồi thoải mái hơn chút."

"Đa tạ Lục Phỉ tỷ tỷ."

Nhìn theo bóng Nguyệt Ly đi xa, Trương công công đến bên cạnh Lục Phỉ: "Nghe nói hôm qua Lục Phỉ tỷ tỷ vì nàng ta mà chịu phạt."

Lục Phỉ lắc đầu: "Cái gì đến thì đỡ thôi. Chỉ mong đây là người có thể đứng vững được, đừng để người ta vô cớ bắt nạt."

Hôm nay Nguyệt Ly chép sách hơi chậm, cộng thêm tâm trạng không yên nên hay mắc lỗi. Nhìn vết mực lem trên giấy, nàng thở dài thườn thượt, đổi tờ giấy khác chép lại.

Lục Phỉ đã rất chiếu cố nàng, nhưng điều nàng lo lắng chính là Như Tần sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng.

Đến chiều, nàng theo lệ thường đến chính điện sắp xếp sách vở. Những cuốn sách này được bày biện ngay ngắn, một ngày không lau cũng không dính bụi, nhưng vẫn cần chăm sóc tỉ mỉ.

Lúc xế chiều, Vân Đài Điện ngoài nàng ra không còn cung nhân nào khác, nàng cũng thấy tự do tự tại, định bụng thu dọn nhanh rồi về phòng nằm nghỉ một lát.

Tiếc là không được như ý nguyện.

Nghe tiếng bước chân sau lưng, nàng cứ tưởng Lục Phỉ có việc tìm mình, nào ngờ khi quay lại thì bắt gặp một gương mặt lạnh lùng uy nghiêm cùng đôi mắt thâm trầm đang nhìn mình chằm chằm.