"Đi thôi, chúng ta đi đường khác." Thấy Như Tần sắp rời đi, Lục Phỉ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu khẽ bảo Nguyệt Ly.
Nguyệt Ly gật đầu, vừa quay người đi theo Lục Phỉ được mấy bước thì nghe thấy tiếng quát sau lưng.
"Đứng lại."
Nàng thầm kêu không ổn trong lòng, nhưng vẫn phải dừng bước, cùng Lục Phỉ quay người cúi đầu hành lễ: "Nô tỳ tham kiến Như Tần nương nương."
"Các ngươi ở cung nào? Trên tay cầm cái gì đó?" Như Tần lúc nãy đứng xa không nhìn rõ, chỉ thấy hai cung nữ cầm đồ đi về hướng khác, trong đó có một bóng lưng trông hơi quen mắt nên mới đến gần xem xét, càng nhìn càng thấy quen.
Nguyệt Ly cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên. Lục Phỉ đáp lời: "Hồi Như Tần chủ tử, nô tỳ là cung nữ Vân Đài Điện. Đây là một số sách cũ của Vân Đài Điện, chúng nô tỳ cần mang đến Thượng Hi Các."
Vừa nghe đến tên Vân Đài Điện, Như Tần liền nhớ ra. Nàng ta cụp mắt, bước tới hai bước, ngón tay khẽ lật xem những cuốn sách đặt trên khay, vẻ mặt chẳng mấy hứng thú.
"Vân Đài Điện là nơi Tiên đế hạ chỉ xây dựng khi Bệ hạ chưa đăng cơ. Giờ Bệ hạ cũng không lui tới đó nữa, các ngươi cũng tận tâm đấy."
Nàng ta nói rồi nhẹ nhàng buông tay, mấy trang sách vốn đã sắp rơi ra kẹp giữa ngón tay nàng ta từ từ rơi xuống đất. Không khéo thay, đó chính là một trong những quyển sách mà Nguyệt Ly vừa sao chép.
Lòng Nguyệt Ly chìm xuống, quả nhiên nghe thấy tiếng Như Tần giả vờ kinh ngạc thốt lên: "Ôi, đây là cuốn sách Bệ hạ thích nhất mà. Các ngươi làm việc kiểu gì vậy? Sao lại để sách quý rách nát thế này?" Giọng điệu của nàng ta lộ ra vẻ tiếc nuối xen lẫn lạnh lùng, cứ như thể người vừa xé sách không phải là nàng ta vậy.
Lục Phỉ cũng không ngờ nàng ta lại giở trò này. Trước khi đi, nàng đã kiểm tra kỹ càng, đảm bảo sách không có vấn đề gì mới mang đi. Nhưng giờ Như Tần đã nói sách hỏng, thì đó chính là lỗi của các nàng.
"Hồi nương nương, sách ở Vân Đài Điện đã lâu không ai xem, có lẽ do cung nhân quét dọn sơ ý làm hỏng, cầu nương nương thứ tội..."
Như Tần đang định nói gì đó thì bỗng nghe tiếng thông báo phía sau: "Quý phi nương nương đến..."
Dung mạo Lý Quý phi so với Như Tần có phần diễm lệ hơn, mỗi cái nhíu mày, nụ cười đều toát lên vẻ phong tình. Nàng mặc bộ váy lụa màu lông trả vân văn quét đất, đầu cài trâm men hoa, tai đeo đôi khuyên vàng quấn trân châu, vẻ đẹp hoa lệ khiến người ta không thể rời mắt.
"Thần thϊếp tham kiến Quý phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an." Như Tần thu lại biểu cảm trên mặt, hành lễ với Lý Quý phi.
"Từ xa đã nghe thấy tiếng muội muội nổi giận, tên nô tài không có mắt nào chọc giận muội vậy?"
Lý Quý phi vừa nói vừa lơ đãng liếc nhìn Lục Phỉ và Nguyệt Ly đang quỳ trên mặt đất, trong mắt không rõ cảm xúc.
Như Tần che miệng cười khẽ, lời nói không hề có chút sợ hãi: "Thần thϊếp thấy hai tiểu cung nữ này cầm đồ đi qua nên gọi lại hỏi chút thôi. Vốn định xem các nàng cầm gì, hỏi ra mới biết là cung nữ sửa sang sách vở của Vân Đài Điện. Tỷ tỷ xem kìa, sách quý thế này mà bị các nàng làm ra nông nỗi ấy. Cung nữ làm việc tắc trách như vậy sao có thể giữ lại? Muội muội còn chưa kịp trách phạt thì tỷ tỷ đã đến rồi. Tỷ tỷ đã đến đây thì phiền tỷ tỷ xem xét xem chuyện này nên xử lý thế nào. Là đập nát tay các nàng, hay là lôi ra đánh ba mươi gậy đây?"
Lý Quý phi hơi nhíu mày, cũng không biết hai cung nữ này đắc tội gì với nàng ta. Chưa nói đến chuyện sách là do ai làm hỏng, chỉ riêng việc mở miệng ra là đòi đánh đòi phạt cũng chỉ có Như Tần mới làm được, hậu cung này không còn ai quản sao?
"Muội muội hà tất phải nóng giận như vậy. Cung nhân Vân Đài Điện là do Bệ hạ quản lý. Bệ hạ bảo người ta sắp xếp thế nào thì đó là ý của Bệ hạ. Muội muội vội vàng muốn phạt người như vậy cũng khiến ta đây tò mò đấy."
Mặt Như Tần hơi đanh lại, nàng ta không nói gì thêm, chỉ hỏi: "Ý tỷ tỷ là hai cung nữ này phạm tội lớn như vậy mà không cần phạt sao?"
"Phạt thì đương nhiên phải phạt, chỉ là không cần phạt nặng như thế."
Lý Quý phi liếc nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, chỉ tay về phía con đường đá bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Cứ quỳ ở đó đi, quỳ đến khi mặt trời lặn, cho nhớ đời."
Lục Phỉ và Nguyệt Ly đồng thanh: "Nô tỳ tạ ơn Quý phi nương nương khoan dung..."
"Tính tình muội muội cũng quá nóng nảy rồi, vẫn nên kiềm chế lại thì hơn." Lý Quý phi vô tình hay cố ý liếc Như Tần một cái.
Như Tần lại che miệng cười khẽ, giọng hơi cao lên: "Bệ hạ nói, người thích tính tình này của thần thϊếp."
"Bệ hạ đã thích, vậy muội muội cứ tiếp tục phát huy đi." Lý Quý phi cũng cười, đáy mắt mang theo ý cười nhạt nhẽo, nói xong liền bước qua người Như Tần.
"Cung tiễn Quý phi nương nương."
Như Tần khẽ nhún người hành lễ. Đợi bóng người đi xa, nàng ta bước đến trước mặt Nguyệt Ly, ra lệnh cho nàng ngẩng đầu lên.
Nguyệt Ly khựng lại, cắn môi, từ từ ngẩng đầu.
Không gian dường như tĩnh lặng trong giây lát. Sau đó, Nguyệt Ly nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo đầy ác ý của Như Tần: "Cũng giỏi thật đấy, dựa vào gương mặt này mà ở trong cung mà không gây ra sóng gió gì."
Lục Phỉ ở bên cạnh tim như muốn ngừng đập. Nàng biết Nguyệt Ly xinh đẹp, nhưng nửa tháng nay Nguyệt Ly chưa từng phô trương, ngoan ngoãn đến mức cửa Vân Đài Điện cũng không bước ra. Ai ngờ mới ra ngoài lần đầu đã đυ.ng ngay phải Như Tần.
Nguyệt Ly chỉ lặng lẽ quỳ trước mặt Như Tần, không dám nói nửa lời.
Vừa rồi Lý Quý phi đã ra lệnh phạt, Như Tần cũng không thể làm quá phận. Nàng ta chỉ buông một câu "Ngươi may mắn đấy", rồi dẫn đoàn người quay lưng bỏ đi.