Trong trắc điện của Vân Đài Điện có một phòng sách nhỏ. Khi Nguyệt Ly bước vào, đập vào mắt là giá sách chất đầy những quyển sách dày, có vài quyển trang giấy đã cong mép, sờn rách, cầm lên cứ lỏng lẻo như muốn rơi ra.
"Sách trong Vân Đài Điện đều là sách Bệ hạ thường xem, có vài quyển đã cũ nên cần sao chép lại." Lục Phỉ cẩn thận rút mấy quyển trên giá, đi vòng qua Nguyệt Ly đến trước chiếc bàn phía bên kia: "Ngươi viết thử vài chữ cho ta xem."
Nguyệt Ly không phản bác, nhưng trong lòng lại thấy lời này có chỗ không đúng. Từ khi đăng cơ, Bệ hạ rất ít khi đến Vân Đài Điện, làm sao có chuyện còn thường xuyên xem những quyển sách cũ này chứ?
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, nàng cũng không nói gì, bước tới trước bàn, chọn một cây bút, rồi viết tên của quyển sách đặt trên cùng lên trang giấy trắng tinh.
Chữ viết của nàng là do mẫu thân mời nữ tiên sinh về dạy từ nhỏ, nét chữ trâm hoa nhỏ nhắn từng được mọi người hết lời khen ngợi. Chỉ tiếc sau này gia đạo sa sút, nàng cũng không còn cơ hội cầm bút nữa.
Thu lại dòng suy nghĩ, Nguyệt Ly tĩnh tâm, từng nét bút lông hạ xuống, mỗi nét dường như đều toát lên khí khái riêng, thoạt nhìn thì mềm mại, uyển chuyển khiến người ta yêu thích.
Khi viết chữ, quanh người nàng toát lên vẻ trầm tĩnh, thanh tao, tựa như tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng trong phòng, ít người biết đến.
Lục Phỉ nhìn đi nhìn lại mấy lần, lặng lẽ gật đầu, có vẻ rất hài lòng với chữ viết của nàng.
"Cứ ngồi đây viết đi, không cần nhanh, chỉ cần từng nét từng chữ phải suy nghĩ kỹ rồi hãy hạ bút. Nếu làm bẩn giấy thì phải viết lại, ngươi nhớ chưa?"
"Vâng, nô tỳ đã hiểu." Nguyệt Ly cụp mắt, đáp lời.
Thực ra mà nói, công việc ở Vân Đài Điện cũng không tính là mệt, so với những việc Nguyệt Ly từng làm ở Thượng Công Cục thì thậm chí có thể gọi là nhẹ nhàng. Nhưng nơi này dù sao cũng dính dáng đến Hoàng đế, điều nàng lo lắng chính là lại chạm mặt Bệ hạ. Cái cảm giác nơm nớp lo sợ ấy, nàng không muốn phải trải qua thêm lần nào nữa.
Nhưng nỗi lo lắng ấy nhanh chóng bị nàng ném ra sau đầu. Mỗi buổi sáng, nàng cùng Lục Phỉ sao chép sách trong phòng sách nhỏ ở trắc điện, buổi chiều thì sắp xếp lại giá sách ở chính điện. Nửa tháng trôi qua, đừng nói là Bệ hạ, ngay cả bóng dáng người ngoài cũng chẳng thấy đâu.
Điều này khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.
Dung mạo nàng xinh đẹp, tuổi đời còn trẻ, tuy ở Thượng Công Cục có thể một mình đảm đương công việc, nhưng ở Vân Đài Điện vẫn là người nhỏ tuổi nhất. Nửa tháng chung sống cũng giúp nàng thân thiết hơn với các cung nhân ở đây.
Ban đầu Lục Phỉ cùng sao chép với nàng, nhưng Lục Phỉ cũng được coi là nửa chưởng sự cung nữ của Vân Đài Điện, mọi việc lớn nhỏ đều phải do Lục Phỉ trông coi. Những lúc bận rộn cũng không còn thời gian sao chép sách, thường chỉ dặn dò nàng vài câu rồi rời đi.
Những lúc chỉ có một mình ở trắc điện, Nguyệt Ly cũng không dám động chạm lung tung, chỉ lặng lẽ ngồi đó sao chép cả buổi sáng. Ban đầu còn hơi căng thẳng nên hay viết sai chữ, nhưng sau rồi cũng quen tay.
"Ngày mai ngươi không cần dậy sớm, có thể ngủ thêm nửa canh giờ so với mọi ngày, sau đó cùng ta đến Thượng Hi Các." Lục Phỉ vừa xem xét những gì nàng viết, vừa chậm rãi nói.
Thượng Hi Các? Nguyệt Ly nhớ đó là tàng thư trong hoàng cung. Nàng nhìn những quyển sách bị cong mép, thoáng suy nghĩ liền đoán được mục đích chuyến đi.
"Vâng, nô tỳ đã biết."
Nói chuyện với người thông minh thật thoải mái, không cần tốn nhiều lời. Lục Phỉ khép sách lại, ánh mắt thoáng vẻ hài lòng, rồi bước ra khỏi cửa điện.
Nơi tàng thư trong cung nằm gần Hàn Lâm Viện, cách Vân Đài Điện không xa lắm, nhưng muốn đến đó phải đi qua Ngự Hoa Viên.
Đang độ xuân về, tiết trời đẹp đẽ, trăm hoa trong Ngự Hoa Viên đua nhau khoe sắc, khắp nơi rực rỡ sắc màu, tạo nên một khung cảnh mùa xuân tươi sáng.
Cảnh xuân như vậy ắt hẳn sẽ có người đến thưởng thức.
Khi đi đến ngã ba gần đình Tử Lan, dù chưa đến gần, Nguyệt Ly đã nghe thấy giọng nói không mấy xa lạ, là Như Tần.
Hôm nay Như Tần mặc bộ váy bách hoa thêu cành vàng lá xanh trên nền lụa đỏ thẫm, đầu cài bộ trâm vàng đính đá quý hình hoa sen và hồng mai. Cả người nàng ta toát lên vẻ lộng lẫy, tinh xảo, càng tôn thêm làn da trắng ngần.
Nhưng trước mặt nàng ta là một cung nữ đang quỳ rạp dưới đất, khóc lóc van xin thảm thiết, giọng nói đầy vẻ đáng thương bất lực, như thể người đứng trước mặt là ác quỷ đòi mạng.
Như Tần khẽ cười, thong thả chỉnh lại chuỗi châu ngọc rủ xuống bên tóc, lạnh lùng nói: "Còn không mau lôi con tiện tỳ không biết quy củ này xuống cho bản cung."
Lục Phỉ kéo Nguyệt Ly lặng lẽ đứng nép phía sau, cả hai đều cúi thấp đầu, tay siết chặt khay sách. Chỉ nghe bên tai tiếng kêu khóc của cung nữ kia, xen lẫn những tiếng tát tai giòn giã. Tiếng khóc dần nhỏ đi rồi tắt hẳn khi người bị lôi đi xa.
Thực ra, Nguyệt Ly khó mà tin được vị Như Tần nương nương xuất thân danh gia vọng tộc, dòng dõi thư hương này lại có tính tình ngang ngược vô lý đến vậy.
Trước đó Nguyệt Thanh đã bị đánh chết, giờ lại công khai đánh phạt cung nữ ngay giữa Ngự Hoa Viên. Dù nàng ta là chủ tử, nhưng tính tình tàn nhẫn như thế, nghĩ đến thôi cũng thấy rùng mình.