Nàng nhìn sơ qua, không thấy Vương Hỉ và Lục Phỉ đâu, bèn hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới.
"Cô nương dậy sớm thế, điểm tâm còn chưa xong đâu, hay là cô nương về phòng đợi thêm chút nữa?"
Vừa đi được ba bước, bên cạnh bỗng vang lên tiếng nói. Lúc trước nàng không để ý có người đứng đó nên giật mình, rất nhanh trấn tĩnh lại, nghe rõ lời hắn, do dự hỏi: "Ta cũng không định ngủ tiếp, rảnh rỗi nên muốn ra xem sao, có gì cần ta giúp không?"
Tiểu thái giám kia đứng đó không làm việc, giống như đang giám sát, toét miệng cười. Xung quanh tối quá, Nguyệt Ly không rõ mặt mũi hắn, chỉ nghe trong giọng nói có ý cười.
"Cô nương nói gì vậy, đây đều là việc nặng nhọc, sao dám phiền cô nương động tay. Lục Phỉ tỷ tỷ mỗi ngày giờ Thìn mới dậy, đợi tỷ ấy dậy sẽ tự đến tìm cô nương. Cô nương cứ về ngủ thêm chút nữa đi, việc ở Vân Đài Điện cũng không nhẹ nhàng đâu."
Trở lại căn phòng nhỏ dưới mái hiên, Nguyệt Ly ngồi thẫn thờ trên giường, tự nhiên thấy hơi lạnh. Nàng không ngốc, đương nhiên nhận ra thái độ kỳ lạ của đám cung nhân. Hôm đó xông vào Vân Đài Điện đâu thấy có người canh gác, nhưng những người này dường như biết chút gì đó, thái độ của họ với nàng không giống với một cung nữ bình thường, mà lại rất khách khí.
Nàng thầm cười khổ, biết gì được chứ? Chắc là tưởng nàng lọt vào mắt xanh của Bệ hạ, được Bệ hạ "kim ốc tàng kiều" ở đây.
Tự nghĩ lại càng thấy hoang đường.
Ngồi trong phòng đến giờ Thìn, nghe thấy tiếng động bên ngoài nàng biết Lục Phỉ đã đến, bèn đẩy cửa đi ra.
Lục Phỉ vẫn mặc bộ đồ hôm qua, nhìn nàng một lượt, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.
Đã đến giờ Thìn, thời tiết hôm nay có vẻ đẹp, tuy mới sáng nhưng đã có mặt trời. Nắng đầu xuân không chói chang, dịu dàng chiếu lên khuôn mặt kiều diễm của Nguyệt Ly, trắng nõn như phát sáng.
"Dùng điểm tâm chưa?"
"Vẫn chưa ạ." Nguyệt Ly ngoan ngoãn đáp.
Có lẽ thấy hành vi cử chỉ của nàng không chê vào đâu được, Lục Phỉ gật đầu, bảo nàng đi theo dùng bữa sáng.
Chỗ ở của cung nhân là một điện phụ bên ngoài Vân Đài Điện, vừa xa vừa hẻo lánh, đi từ điện phụ đến thiện phòng phải mất hồi lâu.
"Hôm qua ngủ ngon không? Nhìn sắc mặt ngươi hơi tái, có phải không quen không?" Lục Phỉ đi trước, đầu không ngoảnh lại, hỏi một câu không mặn không nhạt.
Nguyệt Ly không rõ ý tứ câu hỏi, nghĩ nghĩ rồi đáp: "Không phải không quen, chỉ là đêm qua trời trở lạnh, nửa đêm nô tỳ bị lạnh nên tỉnh hai lần."
Lục Phỉ nói bâng quơ: "Sắp sang tháng tư rồi, thời tiết thay đổi thất thường, hai hôm trước còn mưa to, nay đã nắng chang chang. Ban ngày nóng bức, ban đêm lại lạnh."
Lục Phỉ đi phía trước, tà váy cung nữ màu lam nhạt lay động theo bước chân, đóa hoa châu nhỏ trên đầu cài chắc chắn trên búi tóc.
Nguyệt Ly không đáp lại lời Lục Phỉ, im lặng đi theo sau, chẳng bao lâu đã đến thiện phòng.
Ăn sáng xong, nàng lại cùng Lục Phỉ về Vân Đài Điện. Trước đó nàng ít đi đường này, tất nhiên không biết ban ngày cung nhân làm việc ở Vân Đài Điện cũng không ít. Hai ba người khom lưng chăm sóc hoa cỏ, vài người lau cột và bậc thềm, còn có người lau bụi trong điện, tính ra cũng hơn mười người.
Vừa bước qua ngạch cửa, một tiểu thái giám dáng người cao gầy trong điện liền khom người đi tới, trên mặt mang nụ cười nịnh nọt, giọng điệu cố ý tỏ ra thân thiết: "Lục Phỉ tỷ tỷ hôm nay đến sớm thế? Mấy kẻ không hiểu chuyện này có làm bụi bặm ảnh hưởng đến tỷ tỷ không?"
Giọng hắn nghe quen tai, Nguyệt Ly đoán ngay đây là tên thái giám lúc sáng đứng trong bóng tối không thấy mặt.
"Trương công công thật biết nói đùa, chút bụi bặm thôi mà." Lục Phỉ mỉm cười, ánh mắt chuyển sang mấy cái giá phía sau hắn.
"Tỷ tỷ đi thôi, ta đã dặn mấy kẻ tay chân chậm chạp kia lấy sẵn sách tỷ muốn dùng hôm nay rồi."
"Làm phiền Trương công công, nhưng hôm nay vẫn phải để ta tự làm." Lục Phỉ nói xong, kéo Nguyệt Ly từ sau lưng lên bên cạnh: "Đây là cung nữ mới tới, tên Nguyệt Ly. Vương công công đặc biệt dặn dò sắp xếp việc nhẹ nhàng, công công nhận mặt một chút, kẻo sau này gặp lại không biết."
Nguyệt Ly bị kéo ra trước, chào Trương công công theo Lục Phỉ.
Trương công công nhìn kỹ nàng, nói: "Sáng sớm nay còn gặp Nguyệt Ly cô nương, cô nương còn nhớ chứ?"
"Tất nhiên là nhớ, công công vất vả quá, trời chưa sáng đã dậy rồi."
"Cô nương mới vất vả, cô nương mới tới Vân Đài Điện, nếu có chỗ nào chưa quen cứ nói với ta."
Nguyệt Ly đáp vâng.