Chương 1.1

Tháng ba mùa xuân, thời tiết ấm lên.

Trên con đường lát đá xanh không quá rộng cũng không quá hẹp, tiếng bánh xe lăn qua vọng lại rõ mồn một. Đúng lúc ấy, trên không trung ầm một tiếng sấm, mây đen kịt che khuất bầu trời, chẳng mấy chốc sẽ đổ ập xuống đầu.

Bên trong cung thành, hai ba cung nữ mặc cung y màu xanh sẫm đi song song trên đường. Người đi đầu tiên búi tóc đơn giản, trên đầu không có bất kỳ trang sức nào, mắt nhìn xuống thấp, hàng mi dài cong vυ"t, mặt như hoa đào, da trắng như mỡ đông, dưới mắt điểm một nốt ruồi màu nhạt, khiến cả khuôn mặt toát lên vẻ quyến rũ khôn tả. Nàng lặng lẽ duy trì một tư thế, bước đi mà không gây ra tiếng động lớn nào.

Nguyệt Ly thầm tính toán canh giờ trong lòng, nghe tiếng sấm trên đỉnh đầu, bước chân bất giác nhanh hơn một chút.

"Nguyệt Ly, chậm một chút, chậm một chút." Hai tiểu cung nữ phía sau gần như không theo kịp bước chân của nàng, lên tiếng gọi.

Thấy không ai đáp lại, hai tiểu cung nữ bĩu môi, thầm nghĩ dù có đi nhanh thế nào cũng không kịp, Như tần nương nương đã ra lệnh đánh chết người, thuộc hạ bên dưới làm sao có thể cho cung nữ kia con đường sống được? Tuy nghĩ vậy, nhưng các nàng vẫn phải cố gắng đuổi kịp.

Đi vòng một đoạn đường xa mới tới Văn Sơn Cung, còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng gậy lớn đánh mạnh vào da thịt phát ra những tiếng trầm đυ.c. Nguyệt Ly khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn cổng cung.

"Đứng lại, người cung nào?" Thái giám ở cửa chặn ba người lại.

Nguyệt Ly dừng bước, trên khuôn mặt tái nhợt nở một nụ cười gượng gạo, giọng khàn khàn, có chút lo lắng nói: "Nô tỳ phụng mệnh Trần ma ma đến cung của nương nương để lãnh người, mong công công thông báo một tiếng."

Nói rồi, nàng từ trong tay áo lấy ra một miếng lá vàng, dùng thân mình che lại, lén đưa cho thái giám canh cửa. Thái giám kia cúi đầu liếc nhìn, rồi lại nhìn mặt Nguyệt Ly, bỗng sững sờ, một lúc sau mới hoàn hồn. Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới, chậm rãi đáp: "Trần ma ma đã phân phó, vậy ta sẽ đi một chuyến thay ngươi."

Nguyệt Ly nói lời cảm tạ, thấy hắn đi vào trong cửa mới nắm chặt lòng bàn tay, cúi đầu đứng sang một bên chờ.

Hai tiểu cung nữ cũng không nói một lời mà đứng đó, không dám nhìn lung tung.

Các nàng tuy cùng một đợt tiến cung, nhưng mỗi người một số mệnh, giống như Nguyệt Ly được Trần ma ma ưu ái, sắp được làm đại cung nữ, còn các nàng thì vẫn là cung nữ làm công việc quét tước, dọn dẹp thấp kém nhất.

Nhưng cũng không phải ai cũng có mệnh tốt như vậy.

Nghe tiếng gậy đánh thình thịch bên trong tường, các nàng không dám ngẩng đầu. Nghe nói là Nguyệt Thanh mạo phạm Như tần chủ tử, mới bị gọi đến Văn Sơn Cung chịu phạt.

Tuy không biết người thật thà như Nguyệt Thanh làm sao lại đắc tội với chủ tử, nhưng ai mà không biết Như tần nương nương vừa sinh tiểu công chúa, đang được thánh sủng, ai dám đi gây sự với nàng ta chứ?