Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cung Nữ Nhập Mộng: Đế Vương Sủng Ái

Chương 5.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thù Lệ tỉnh dậy trong tiếng khóc, lúc mở mắt ra, mặt đã đẫm nước mắt. Bên giường, Thanh Diệu đang lo lắng nhìn nàng.

"Ngươi sao vậy?" Thanh Diệu tò mò hỏi.

Thù Lệ nhìn trân trối lên màn che, chớp mắt mấy cái rồi đưa tay lên che mắt, áy náy nói: "Xin lỗi, ta đánh thức ngươi sao?"

Thanh Diệu lắc đầu: "Cũng đến giờ phải dậy rồi. Ta đi qua giường ngươi thì thấy ngươi đang khóc, ngươi gặp ác mộng à?"

"...Là bị bóng đè." Thù Lệ buông tay, ngồi dậy. Có lẽ do trời lạnh, cũng có lẽ vì lý do khác mà người nàng hơi run rẩy, dáng vẻ co ro trông đáng thương lạ thường.

Thanh Diệu dời mắt đi, ho nhẹ một tiếng: "Được rồi, nếu không có gì thì dậy thôi, sắp đến phiên trực rồi."

Thù Lệ dụi dụi mắt, mơ màng đáp một tiếng.

Ở một nơi khác, Tiêu Thần cũng tỉnh lại từ trong mộng, sắc mặt có chút kỳ lạ. Đây không phải lần đầu hắn thấy nữ tử khóc, nhưng là người bị hắn doạ cho phát khóc thì...

Hôm nay, không khí trong điện Thừa Minh càng thêm lạnh như băng, Thù Lệ vừa bước qua ngưỡng cửa đã cảm thấy có chút căng thẳng.

Nàng ngoan ngoãn làm xong việc của mình, lúc lui ra cũng không để ý có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo mình.

Mọi chuyện bình yên cho đến khi màn đêm buông xuống, ngự giá lại quay về điện Thừa Minh.

Lần này, Thù Lệ cùng Thu Lan cô cô tiến vào thư phòng, vẫn như thường lệ bưng một khay điểm tâm.

Nàng đứng sau lưng Thu Lan cô cô, bưng khay trà, cúi đầu chờ vật trong tay được lấy đi.

Tiêu Thần vừa ngước mắt đã thấy Thù Lệ đứng nép bên bàn, giống hệt như ban ngày, ngoan ngoãn an phận, nếu không ngẩng đầu thì sẽ không thấy được gương mặt xinh đẹp kia.

Cả hôm qua và hôm nay, những gì thuộc hạ điều tra được không có điểm nào khiến hắn thấy không ổn. Thân thế của Thù Lệ rất đơn giản, xuất thân từ gia đình bình thường, cha nàng còn là một vị cử nhân, chỉ là từ nhỏ gia cảnh sa sút, không nơi nương tựa, nên mới vào cung làm một cung nữ bình thường.

Hắn nghĩ chắc không phải yêu ma quỷ quái gì, chỉ là không biết liệu Thù Lệ có giống hắn, nhớ được chuyện trong mơ hay không.

Ánh mắt Tiêu Thần dừng trên khay điểm tâm, không nói gì. Mãi đến lúc Thu Lan và Thù Lệ định lui ra, hắn mới hờ hững lên tiếng: "Mài mực."

Cả hai người đều sững lại.

Thù Lệ nhìn Thu Lan, định bụng sẽ ngoan ngoãn lui ra thì bị Thu Lan giữ lại. Trước vẻ mặt hoảng hốt của Thù Lệ, cô cô lấy khay trà từ tay nàng rồi lui ra ngoài, để một mình nàng ở lại thư phòng.

Trong thư phòng yên lặng trong chốc lát, Thù Lệ không dám chậm trễ, rón rén đi đến bên bàn sách. Nghiên mực đặt ngay bên tay phải của Tiêu Thần, nàng tìm một vị trí thích hợp đứng vững, im lặng mài mực.

Ngoài cửa thư phòng, Từ Khang thấy chỉ có một mình Thu Lan đi ra thì trong lòng giật mình, bất giác nhìn vào trong.

Lạ thật, lẽ nào Thù Lệ cô nương này thật sự có điểm hơn người, khiến Hoàng Thượng để ý như vậy sao? Hôm qua mới cho người điều tra, hôm nay đã giữ lại rồi?

Từ Khang và Thu Lan nhìn nhau một cái, thấy nàng định đi về phía phòng trà, hắn liền dặn dò một câu rồi cũng vội vàng đi theo.

Trong phòng trà không có người ngoài, cửa cũng đang mở rộng. Từ Khang còn chưa kịp hỏi, Thu Lan đã mở lời trước: "Bệ hạ gọi người mài mực, ta nghĩ Thù Lệ dù sao cũng từ Thái Thư viện ra, hẳn là sẽ hợp ý bệ hạ hơn, nên ta ra ngoài trước."

Thật ra cũng không hẳn là vì lý do này. Cả hôm qua và hôm nay, nàng đã thấy ánh mắt Hoàng Thượng dừng trên người Thù Lệ không chỉ một lần. Nói là cần người mài mực, biết đâu chỉ là muốn giữ Thù Lệ lại thì sao?

Nàng cũng không dám làm trái ý Hoàng thượng.

Chỉ tội cho Thù Lệ, nha đầu này nhát gan, hy vọng có thể biểu hiện tốt một chút.

Tiêu Thần chờ một lúc lâu cũng không thấy người mài mực có động tĩnh gì khác, dường như nàng chỉ chuyên tâm làm theo lời hắn, không dám ngẩng đầu, mắt cũng không dám nhìn loạn.

Quả thực còn nhát gan hơn cả cô nương trong mộng.

Lúc này, tim Thù Lệ đã dần bình tĩnh lại, tuy ở chung một phòng với Hoàng Thượng thật sự đáng sợ, nhưng Hoàng Thượng cũng không nói gì khác, chỉ bảo nàng mài mực thì nàng vẫn có thể làm tốt.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nàng nghe thấy tiếng bút được đặt xuống, trong tầm mắt, một bàn tay đang từ từ thu về.

Không viết nữa sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »