Chương 9: Xuất viện

Trong lúc hai cha con tình thương mến thương, bên ngoài có người đi vào, là Ông Thiệu Khánh theo sau còn có một cô gái trẻ và người đàn ông tầm tuổi cha Yên Chi Oanh.

Thấy hai người lạ kia, Trần Thục Vân và Yên Chí lập tức đứng lên như gà mẹ bảo vệ gà con che chắn trước giường bệnh.

Yên Chí cười gằn nói: “Cơn gió nào thổi hai vị đến đây vậy?”

Trên tay người đàn ông còn mang theo một giỏ hoa quả.

Ông ta lịch sự cười nói với Yên Chí: “Nghe nói Chi Oanh hôm qua đã tỉnh, nên hôm nay tôi mang Linh Đan đến tạ lỗi, mong anh chị bỏ qua cho.”

Hàn Linh Đan lạnh lùng nhìn Yên Chi Oanh, vì thái độ này mà bị cha cô ta đập cho một phát vào đầu.

“Nhanh mở miệng xin lỗi Chi Oanh, bạn bè với nhau mà làm đến mức này đúng là quá đáng.”

Thấy ánh mắt và hành động của cha Hàn, Yên Chi Oanh lập tức lên tiếng: “Xin lỗi Linh Đan, là do tôi cố ý đυ.ng vào cô trước nên mới gặp tai nạn.”

Trần Thục Vân sửng sốt nhìn cô hỏi: “Con gái con mất trí nhớ mà sao lại nhớ chuyện này?”

Yên Chi Oanh cứng người: [Chết tiệt nội dung tác phẩm nói rõ nên phần này mình biết, dở rồi miệng nhanh quá làm sao đây?]

“Mày mất trí nhớ?” Hàn Linh Đàn cười khẩy. “Tao không tin, nhưng vì mày xin lỗi nên tao cũng sẽ xin lỗi vì đã khịa mày còn rủ một đứa có trình độ kém như mày đua xe. Rồi giờ chúng ta xem như hòa, đừng để chuyện này ảnh hưởng đến việc kinh doanh của hai nhà, tao hy vọng mày làm được.”

Trần Thục Vân không quan tâm đến cuộc nói chuyện của hai cô gái trẻ, hớt hải chạy ra ngoài gọi bác sĩ, dẫn người vào trong: “Nhanh xem cho con gái tôi, có phải trí nhớ của con bé vừa hồi phục không, nó nhớ ra chuyện trước khi nhập viện đấy.”

Yên Chi Oanh xua tay: “Mẹ không cần kiểm tra đâu, phần ký ức này của con… là chợt lóe lên khi nhìn thấy cậu ấy thôi ạ…. chứ những chuyện trước đó con không nhớ gì…”

Trần Thục Vân có chút buồn bã, nhưng bác sĩ thì khác hớn hở nói: “Điều này chứng tỏ, cơ hội phục hồi trí nhớ của Chi Oanh rất cao, gia đình có thể đưa cô ấy đến những nơi quen thuộc gặp gỡ những người quen thuộc chắc chắn sẽ nhớ lại sớm thôi.”

Tin này quá vui khiến Trần Thục Vân và Yên Chí không còn mặt mày thái độ với hai cha con nhà họ Hàn.

Trần Thục Vân nhịn không được yêu cầu bác sĩ: “Nhanh để con bé xuất viện, phải mang về nhà để nó sớm phục hồi trí nhớ.”

Vì bận chuyện xuất viện cho cô nên hai cha con nhà họ Hàn bị đuổi ra ngoài, trước khi bọn họ rời đi Yên Chí cảnh cáo: “Chuyện lần này hai đứa nhỏ đều sai cho qua, nhưng tôi mong anh quản lý con gái mình, đừng để nó gây chuyện nữa, nếu có lần sau tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu.”

Vị thế của nhà họ Hàn thấp hơn nhà họ Yên, đã thế hiện giờ nhà họ Yên còn có mối quan hệ thông gia với nhà họ Ông, nên dù có bực mình thế nào cha của Hàn Linh Đan vẫn phải gượng cười đáp ứng.

Ông ta quay qua lườm con gái mình một cái đầy cảnh cáo rồi rời đi. Hàn Linh Đan cũng vội vã đi theo.

Kết quả này Yên Chi Oanh rất hài lòng, không thành bạn cũng chớ thành thù, từ nay cô xin nguyện tránh xa cô gái họ Hàn ấy để cha mẹ không gặp chuyện thương tâm.

Cô liếc mắt qua Ông Thiệu Khánh người kể từ khi vào phòng liền ngồi yên một góc đọc sách, lẩm bẩm: “Giá như tên này cũng thành người xa lạ với mình thì tốt biết mấy.”

Ông Thiệu Khánh đột ngột ngước lên nhìn cô, nở nụ cười sâu xa làm cô rùng mình.

Yên Chi Oanh vội quay đi: [Chết tiệt sao lại bị một đứa nhóc dọa sợ chứ!]

Yên Chí đi về phía Ông Thiệu Khánh, xúc động nắm tay hắn: “Người ta nói tình cảm giữa cháu và Chi Oanh không tốt, nhưng hôm nay con bé bị thế này mà cháu còn tới thăm chú cảm động quá.”

Ông Thiệu Khánh cười cười không đáp. Tính tình hắn vốn lạnh nhạt, Yên Chí quen rồi nên cũng không để bụng, tự mình nói tiếp.

“Tối nay cháu đến nhà chú dùng cơm nhé!”

Yên Chi Oanh lén nhìn, trong lòng không ngừng niệm: [Từ chối đi, từ chối đi.]

Hắn gấp sách, gật đầu đáp: “Không cần chờ đến tối đâu ạ, giờ cháu theo tiễn em ấy về nhà luôn.”

Yên Chi Oanh trợn trừng mắt nhìn hắn: [Em ấy tên điên này, thế lực nào đã khiến mi nói ra lời sến rện đến vậy hả? Chị cắn chết bây giờ!]

Ông Thiệu Khánh nhìn thẳng về phía cô, ánh mắt đầy ý cười.