Trần Thục Vân và Yên Lập Nhung có vẻ bất ngờ trước lời bênh vực của Ông Thiệu Khánh. Còn Yên Chi Oanh thì khó chịu, cô không cần tên này lên tiếng, cô muốn phá hủy hôn sự này, đây là con đường xuống hoàng tuyền chứ không phải nấc thang hạnh phúc.
“Thiệu Khánh cậu không thấy tôi…”
“Chi Oanh.” Trần Thục Vân lên tiếng. “Con không nhớ gì nhưng không được quên con và Thiệu Khánh có hôn ước, nó còn lớn tuổi hơn con nên phải xưng hô cho đàng hoàng, nói lại ngay cho mẹ!”
Thấy Trần Thục Vân nghiêm như vậy, Yên Chi Oanh đành nghe lời, hắng giọng đổi xưng hô:
“Anh không thấy em quá đáng sao?”
Ông Thiệu Khánh nhìn cô, gật đầu: “Quá đáng, ngu ngốc.”
Khóe môi Yên Chi Oanh giật nhẹ, tên này nói chuyện đúng là không biết giảm bớt, cô gượng cười: “Nếu anh cảm thấy em tệ như thế, cuộc hôn nhân này chúng ta nên cân nhắc lại.”
Hắn không nói gì, Yên Lập Nhung thì cười còn Trần Thục Vân hoảng hốt.
Trần Thục Vân cho rằng cô vì mất trí nhớ mà không muốn cuộc hôn nhân này nên khuyên nhủ: “Chi Oanh con cứ bình tĩnh đừng vội đưa ra ý kiến cho cuộc hôn nhân này, dù sao hai đứa cũng chưa đến tuổi kết hôn, từ từ tìm hiểu rồi hãy quyết định con nhé.”
Yên Lập Nhung bên cạnh vội vàng xen miệng vào: “Bác chị ấy đã nói vậy rồi sao bác còn ngăn cản, bác thương chị ấy nhất mà, điều gì chị ấy không muốn bác đều chiều hết sao lần này lại không được!”
Trần Thục Vân tức giận vỗ nhẹ vào lưng Yên Lập Nhung: “Con nhỏ này nói bậy bạ gì đó, tình hình của chị họ mày hiện giờ không thích hợp để đưa ra các quyết định quan trọng.”
“Đúng vậy.” Ông Thiệu Khánh tán thành. “Mất trí nhớ, quên hết mọi người mọi chuyện nên không thể đưa ra được câu trả lời chính xác, chuyện hôn nhân thời gian còn dài, chúng ta từ từ tìm hiểu nhau lại rồi tính tiếp cũng không muộn.”
Nói xong hắn quay qua chào Trần Thục Vân rồi đi thẳng ra ngoài, không cho Yên Chi Oanh cơ hội nói thêm câu nào.
Cô nhìn với theo bóng lưng thẳng tắp kia, trong lòng gào thét: [Này cậu kia đừng đi hủy hôn đi mà, hủy hôn ngay, tôi không muốn chết, mụ nội nó!]
Ông Thiệu Khánh bước ra ngoài hành lang, khóe môi câu lên miệng lẩm nhẩm: “Mụ nội nó à!”
Trần Thục Vân không muốn Yên Lập Nhung ở lại phá đám, đuổi cô ta về, trong phòng chỉ còn lại ba người.
Không khí yên tĩnh hơn nhưng Yên Chi Oanh lại phải đối mặt với tình cảm đến từ Trần Thục Vân, nhìn bà cầm tay mình khóc lóc cô cảm thấy tội lỗi, không đâu lại chiếm lấy xác con người ta, giờ nói ra cũng không được mà không nói thì lương tâm day dứt.
Trời ơi nên làm sao đây?
Tới chiều Trần Thục Vân rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Hoàng Hà. Người này là vệ sĩ nên rất ít nói, tính tình lạnh nhạt, ở cùng ngoài ngồi nhìn cô ra thì cũng chẳng làm gì.
Yên Chi Oanh xem như được thả lỏng, cô nằm trên giường nghiêm túc nghĩ lại phần cốt truyện của Yên Chi Oanh, vì là tuyến nhân vật phụ làm nền lại còn chết khá sớm nên nội dung về nhân vật này ít đến đáng thương.
Nhưng sự kiện nằm viện này có được tác giả nhắc đến thông qua miệng của các bạn học, nghe nói lần nằm viện này là do cô không chịu được khıêυ khí©h của tiểu thư nhà họ Hàn, Hàn Linh Đan nên cùng cô ta đua xe mà xảy ra tai nạn, cô vào viện tiểu thư nhà họ Hàn không sao, nhưng sau đó nhà họ Hàn bị nhà họ Yên ép đến mức sắp phá sản, mãi sau nhờ vào gia đình nam chính nên mới vực đậy được, từ đó cô ta trở thành cánh tay đắc lực của nam chính, sau khi Yên Chi Oanh chết đi cô ta bắt đầu kế hoạch khiến nhà họ Yên phá sản, ép cha mẹ Yên Chi Oanh nhảy lầu tự sát.
Càng nghĩ càng sợ, nên khi Trần Thục Vân quay lại, cô nhịn không được hỏi: “Mẹ tiểu thư nhà họ Hàn ấy thế nào rồi?”
Nhắc đến người này Trần Thục Vân tức đến mức đỏ mặt: “Con nhỏ đó dám rủ con đua xe, con yên tâm cha và mẹ sẽ không để nó yên.”
Tính ra chuyện này là do Yên Chi Oanh kém cỏi hơn người ta nên mới gặp nạn, trong quá trình đua vì hơn thua muốn ép Hàn Linh Đan vào sát đường nên mới có chuyện, trách Hàn Linh Đan hoàn toàn là không nên.
“Mẹ chuyện này lỗi không hoàn toàn thuộc về Hàn gì đó đâu ạ, mẹ và cha không cần phải ép nhà cô ta đến phá sản đâu.”
Trần Thục Vân nhướng mày: “Con nghĩ gì vậy, hiện tại nhà ta chưa đủ trình để ép nhà họ Hàn phá sản đâu, nhưng có thể cướp vài hợp đồng của họ xem như trút giận cho con.”