Chương 6: Nhân vật hưởng dương quá ít

Yên Chi Oanh không hề để ý trạng thái kỳ quái của Ông Thiệu Khánh mải mê suy nghĩ về tuyến nhân vật có trong tác phẩm.

[Nếu đây là cuốn tiểu thuyết Ngoại Lệ Duy Nhất thì nhân vật có họ là Yên xuất hiện trong đó chẳng phải là. Ôi trời đó chính là Yên Chi Oanh, hồi ấy đọc thấy cùng tên với mình nhưng hành động của cô nàng này mất não quá nên mới không để tâm, giờ chẳng lẽ mình đây đã xuyên vào nhân vật này! Chết rồi, cô ta là tuyến nhân vật pháo hôi nghẻo sớm đấy, còn nghẻo vì tranh trai với nữ chính, không được, mị đây không chấp nhận kết cục đó!]

Cô không ngừng gào thét trong lòng, ngước mắt nhìn Ông Thiệu Khánh, ánh mắt đầy quyết tâm.

[Theo thiết lập Yên Chi Oanh yêu Ông Thiệu Khánh điên cuồng, khi biết được con người này thầm mến nữ chính đã điên cuồng bắt nạt cô ta, cuối cùng bỏ mạng trong kế hoạch đổ oan nữa chính đẩy mình xuống cầu thang. Bản thân tự ngã xuống đập đầu chết toi.]

Cô ôm mặt, nghĩ đến nhân vật Yên Chi Oanh trong tiểu thuyết hưởng dương chỉ có 17 tuổi, bây giờ không biết là ngày tháng năm nào, nếu là sát ngày sinh nhật thì chẳng phải cô sắp hẹo lần nữa hay sao.

[Chết tiệt!]

Yên Chi Oanh nằm vật ra giường, nhìn Ông Thiệu Khánh: [Đau khổ của Ông Thiệu Khánh bắt nguồn từ nữ chính, còn đau khổ của Yên Chi Oanh bắt nguồn từ Ông Thiệu Khánh, chỉ cần cắt đứt cái nguồn này có lẽ số phận của mình sẽ thay đổi.]

Yên Chi Oanh nghiến răng chỉ tay ra cửa: “Cậu về đi, chuyện của tôi không cần cậu quan tâm. Chúng ta chỉ là kết đôi theo hợp đồng không cần quá nhập tâm.”

Lời cô vừa dứt, cánh cửa bị một lực rất mạnh đẩy ra theo sau là tiếng quát lớn: “Chi Oanh cô điên vừa thôi, đừng dùng cái chết ra để ép anh Thiệu Khánh phải yêu cô!”

Một bóng người lao vào, rất xinh nhuộm tóc màu hạt dẻ, thái độ hung hăng hướng cô quát tháo.

Yên Chi Oanh ngây ra nhìn cô ta, cái bản mặt kia chắc trạc tuổi cô nhưng trông ăn chơi quá, môi son đỏ, móc tay để dài vẽ hình khá tỉ mỉ, bộ đồ trên người rất cá tính, chân váy da áo hai dây khoác áo da đen bên ngoài.

[Con bé đường phố nào đây?]

“Phụt.”

Ông Thiệu Khánh phì cười.

Cô gái đường phố quay qua nhìn hắn, bĩu môi làm nũng: “Anh còn cười, đừng có bị chị ấy dắt mũi toàn dùng cái chết ra để làm phiền anh, một người không xem trọng cơ thể mình như thế sao có thể là người tốt được, phiền muốn chết, anh đừng có mềm lòng nghe không?”

Yên Chi Oanh tán đồng ý kiến cô nàng: [Tốt nhất là cậu nghe cô ta đi, bỏ Yên Chi Oanh để đời cô ấy có thể bay cao, tôi đây cũng sống lâu hơn một chút.]

Khóe môi Ông Thiệu Khánh nhếch lên, nhìn Yên Chi Oanh không rời, ánh mắt này của hắn khiến Yên Chi Oanh đâm sợ, quay mặt đi lòng niệm đủ các vị thần từ Âu sang Á.

“Yên Lập Nhung, cháu làm ầm gì thế!” Tiếng quát của Trần Thục Vân vang lên.

Yên Lập Nhung lập tức ngậm miệng, dáng vẻ đường phố bị đoạt đi năm phần ngoan ngoãn chào hỏi: “Bác Thục Vân.”

“Cháu vừa tỏ thái độ gì với chị Chi Oanh?” Trần Thục Vân trừng mắt nhìn Yên Lập Nhung.

Cô nàng trề môi đáp: “Cháu không hài lòng khi chị ấy dùng tính mạng của mình ra để thu hút sự chú ý của anh Thiệu Khánh, chị làm như vậy chẳng phải khiến cho anh Thiệu Khánh khó xử hay sao?”

Trần Thục Vân nào tin Yên Lập Nhung: “Cháu đừng nói bậy, chuyện này là do cô con gái nhà họ Hàn khıêυ khí©h, chị của con chỉ là bị cuốn theo thôi.”

Yên Chi Oanh cảm thấy đây là một cơ hội tốt để hủy hôn lên tiếng: “Mẹ, đừng trách Lập Nhung, con bé nói đúng đấy, con toàn gây phiền thôi.”

“Lập Nhung.” Ông Thiệu Khánh lên tiếng cắt ngang. “Chuyện của anh và Chi Oanh em không nên can thiệp vào, cũng đừng nói bậy về đi.”