Chương 4: Cô không phải là cô ta

Căn bệnh mất trí nhớ cứ thế được đặt lên người Yên Chi Oanh, trong khi cô thì chẳng quên gì dù rất muốn quên quách cuộc đời rách nát của bản thân.

Dàn bác sĩ đến như bão rút đi như con sóng trước một trận biến động, căn phòng lần nữa quay về trạng thái lúc Yên Chi Oanh mở mắt, chỉ có ba người, người phụ nữ mắt đỏ hoe, cô áo đen lạnh lùng cùng chàng thanh niên có khuôn mặt đẹp nhưng nhăn nhó.

[Giờ nên xử lý tình huống này thế nào đây? Có nên nói với họ mình không mất trí nhớ không nhỉ?]

Cô băn khoăn mãi, cho đến khi người phụ nữ lần nữa nắm tay cô siết chặt nói: “Không sao, chỉ cần con còn sống là được, mẹ sẽ giúp con từ từ nhớ lại tất cả.”

Yên Chi Oanh cười gượng: [Mình nào mất trí, nhớ rõ lắm.]

“Cô ơi!” Yên Chi Oanh lựa lời. “Chúng ta nói rõ chút đi, thật ra cháu không quên…”

“Dừng!”

Lời cô bị cắt ngang.

Người phụ nữ chỉ vào bản thân mình mà nói: “Mẹ là mẹ con Trần Thục Vân, nhớ lấy, là mẹ Thục Vân không phải cô nghe chưa?”

Yên Chi Oanh có chút áy náy: “Cô ơi cô nhận nhầm người rồi thì phải.”

“Hu hu.” Trần Thục Vân khóc lớn, quay qua nói với cô gái áo đen. “Hà ơi con bé mất trí nhớ liền không nhận mẹ nó luôn rồi, làm sao đây, hu hu…”

Thấy bà khóc cô cũng bối rối, vội nắm tay vỗ về người ta: “Cô ơi đừng khóc, đừng khóc mà.”

Trần Thục Vân khóc càng lớn hơn: “Nó không nhớ ra mình là ai còn ăn nói lịch sự thế này nữa, Hà ơi tôi đau lòng quá!”

Áo đen đi tới cung kính cúi chào cô rồi xổ ra một tràng: “Thưa tiểu thư bà Thục Vân là mẹ đẻ của cô, tôi là Hoàng Hà, vệ sĩ đồng thời cũng là người hầu thân cận của cô, cô thường gọi tôi là chị Hà, không vui thì gọi là con Hà.”

Yên Chi Oanh cảm thấy mình đang nghe câu chuyện của một người khác, rất muốn ngừng người ta lại nhưng đối phương cứ như cái máy ghi âm, bật là phát không nhấn tắt tuyệt đối nói mãi.

“Còn vị này chính là hôn phu của cô Ông thiếu gia tên là Ông Thiệu Khánh, năm nay 17 tuổi hiện đang là học sinh cấp ba tại trường quốc tế Vs. Cô cũng là học sinh tại trường đó năm nay 16 tuổi, nhỏ hơn Ông thiếu gia một tuổi.”

Yên Chi Oanh nhìn qua cậu trai, lướt mắt một lượt từ trên xuống: [17 tuổi cao hơn mét tám, khí thế tỏa ra chẳng khác gì một người trưởng thành đã nhảy vào thương trường trên dưới chục năm, tên này là vị hôn phu của mình á, cười chết chị đây mất. Chị đây năm nay đã hơn 24 tuổi rồi dù từng có ước ao ăn thịt hồng hài nhi nhưng đời không cho phép, nào ngờ mở mắt ra lại được thỏa nguyện, đây là mơ chắc luôn.]

Cô vừa nghĩ vừa nhìn người ta với ánh mắt rất khó để nghĩ cô là người tốt.

Trạng thái của Ông Thiệu Khánh cũng dần thay đổi, ánh mắt nhìn cô trở nên thâm thúy khó dò hơi, khóe môi còn nhếch lên một chút trông như thể đã tìm thấy điều gì đó hay ho.

Thấy nụ cười này của hắn, Yên Chi Oanh bỗng rùng mình: [Chết thật bị một đứa nhỏ 17 tuổi làm cho sợ, Chi Oanh ơi là Chi Oanh sống ngày càng thụt lùi rồi đó.]

“Phu nhân bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Câu nói của Hoàng Hà thu hút lại sự chú ý của Yên Chi Oanh. Cô cũng không biết giờ mình nên làm gì.

Trần Thục Vân nhìn cô với ánh mắt yêu chiều: “Theo dõi thêm vài ngày, chắc rằng không có vấn đề gì sẽ để con bé xuất viện, đưa nó về nhà tiếp xúc với người và cảnh quen thuộc để phục hồi trí nhớ.”

Hoàng Hà cung kính nghe lệnh: “Vâng thưa phu nhân.”

Lát sau Trần Thục Vân cùng Hoàng Hà ra ngoài mua chút đồ cho cô, trong phòng chỉ còn lại Ông Thiệu Khánh và Yên Chi Oanh, bầu không khí giữa hai người có chút quái dị.

Ông Thiệu Khánh quan sát cô không rời mắt, đến mức khiến bà chị lớn tuổi như cô mặt đỏ tim đập.

Tên này rất đẹp trai, người ta bảo ngắm trai đẹp mười giây sống thọ thêm được một ngày, Yên Chi Oanh cũng tranh thủ nhìn cho đã con mắt sống thêm chút thời gian.

“Cô không phải là Yên Chi Oanh.”

Câu nói đầy bất ngờ, nhưng không làm Yên Chi Oanh sợ, ngược lại cô thở phào, cười tươi đáp: “Đúng vậy, cuối cùng cũng có người nhận ra chị không phải là con gái mà phu nhân kia nhận nhầm, tốt quá. Em trai giúp chị nói rõ với vị phu nhân ấy nhé, chị chắc là giống con gái cô ấy nhưng không phải đâu.”