Chương 28: Vô tình loại luôn đối thủ

Yên Chi Oanh ung dung hưởng thụ cuộc sống ở trong tù, hai ngày sau cô được thả ra mà không chịu bất kỳ hình phạt nào. Trước khi rời đi, Yên Chi Oanh níu tay đồng chí công an hỏi: “Anh ơi em không bị phạt à?”

Đồng chí công an bất lực nhìn cô, ai dè lại mong ước mình bị phạt, có ý thức thế này sao lại bị người ta dụ đi đua xe thế không biết: “Đương nhiên là có rồi, hình phạt đã đưa về trường trong năm học tiếp theo sẽ bị giám sát chặt chẽ đấy, lo mà học hành đi, chuyện yêu đương tém lại một chút, đừng để nó che mù con mắt, nghe chưa?”

Cô ngoan ngoãn gật đầu, còn chào theo kiểu quân đội sau đó mới rời đi. Khi cha mẹ cùng Ông Thiệu Khánh đến đón thấy cô đang bám vào hàng rào nhìn vào trong có chút khó hiểu.

Yên Chí hỏi: “Con nhìn vào làm gì, muốn vào đó lần nữa à?”

Cô gật đầu: “Vâng vào đó rất tốt, có nhiều anh chị chơi chung, cơm ăn ngày ba bữa, tính cạnh tranh cũng công bằng nữa, ai mạnh người đó làm chủ, thích lắm.”

Yên Chí nghe xong mặt mày tái mét, nhìn con gái từ trên xuống dưới, đau lòng. Chuyện gì đã xảy ra với con gái ông, vì sao chỉ sau vài ngày vào tù lại muốn chung sống luôn trong đó vậy?

Trần Thục Vân ôm cô khóc lóc, liên tục nắm nắm tay sờ eo, chạm lưng: “Con tôi tội nghiệp quá, gầy mất rồi, hu hu, nào về nhà mẹ tẩm bổ cho con.”

Ông Thiệu Khánh nhíu mày nhìn cô. Hắn nghe được tiếng lòng kỳ lạ vô cùng.

[Kiếp này vào tù dễ thật, nào giống như kiếp trước muốn vào phải ăn trộm khá nhiều tiền của, đã vậy người dân quá tốt bụng thấy mình gầy gầy còn cho ăn, còn tha cho nữa!]

Nào có ai khát khao vào tù như vậy, Ông Thiệu Khánh bắt đầu tò mò về cuộc sống trước kia của bà chị này rồi.

Yên Chi Oanh được đưa về nhà, lúc cầm điện thoại trên tay xem được tin tức cô choáng váng.

Nhờ lần tự thú của mình cô đã giúp các đồng chí phá được một đường đua bất hợp pháp do đám con cháu nhà giàu tổ chức, đường đua này từng gây chết người hai lần như được che đậy kỹ càng, danh sách những người có liên quan đến đường đua không được công khai nhưng con số thì phóng viên có thể viết, hơn 50 người có liên quan, trong đó có 10 người là con cháu nhà tài phiệt.

“Trời ơi!” Yên Chi Oanh cũng ngạc nhiên. “Sao mọi chuyện lại thành ra thế này, có phải mình đã phá chuyện làm ăn của người ta không trời!”

Mẹ cô bên cạnh vỗ vai cô nói: “Con làm rất tốt, nhờ có con mà đường đua trái phép này mới bị dập tắt, đám con cháu thế gia đó nhận được một bài học thích đáng.”

Bà nhìn về phía Ông Thiệu Khánh, tuy báo đài không đưa tên 10 người có liên quan đến các gia tộc lớn nhưng trong giới nắm rất rõ những cái tên đó, Ông Thiệu Dương là một trong số đó, đã được nhà họ Ông đón về nhưng tư cách thừa kế hiện tại e là không còn.

Yên Chi Oanh cứ cảm thấy bất an, cô đây chỉ muốn chịu trách nhiệm nhưng sao mọi chuyện lại đi đến bước này.

“Mẹ có biết ai liên quan đến đường đua này không?”

Bà nhìn Ông Thiệu Khánh lần nữa: “Cháu thấy sao?”

Ông Thiệu Khánh nhún vai: “Cứ nói cho cô ấy biết đi, đừng giấu làm gì.”

Trần Thục Vân khi này mới đọc cho cô mười cái tên, khi nghe xong đầu cô muốn nổ tung. Người có liên quan đến đường đua ngầm trái phép này vậy mà có Hoàng Bách, Ông Thiệu Dương, Hàn Linh Đan…

Cô nhìn về phía Ông Thiệu Khánh lắp bắp hỏi: “Hiện giờ… Thiệu Dương thế nào rồi?”

Ông Thiệu Khánh: “Mất quyền thừa kế, sắp tới sẽ bị đưa ra nước ngoài, ngày về không rõ.”