Tống Thính Trúc, con vợ lẽ của Tống gia, từ lúc còn nhỏ thân thể của hắn yếu đuối nhiều bệnh, được nuôi dưỡng trong biệt viện hơn mười năm. Một ngày nọ trong lúc đang hôn mê, hắn bị gia đinh cưỡng ép …
Tống Thính Trúc, con vợ lẽ của Tống gia, từ lúc còn nhỏ thân thể của hắn yếu đuối nhiều bệnh, được nuôi dưỡng trong biệt viện hơn mười năm. Một ngày nọ trong lúc đang hôn mê, hắn bị gia đinh cưỡng ép nhét vào xe ngựa, đưa đến Lưu gia ở thôn Vân Khê, thay trưởng tỷ xuất giá.
Lưu gia để nghênh đón tân nương mà mở tiệc lớn, kiệu hoa hạ xuống, người đến lại là con vợ lẽ không được sủng ái của Tống gia. Nếu chỉ là không được sủng ái thì cũng thôi đi, đằng này còn mang theo chứng bệnh nhà giàu từ trong bụng mẹ, đi một bước là ho, đi hai bước là ngất, nói là ấm sắc thuốc cũng không quá lời.
Tống gia khinh người quá đáng, trưởng bối Lưu gia ầm ĩ đòi lên phủ thành hỏi cho ra lẽ, nào ngờ Lưu Hổ lại đứng ra, chủ động nhận lấy hôn sự này.
Trong phòng, nến đỏ cháy sáng. Tống Thính Trúc vô lực dựa trong lòng tân lang, cổ tay bị người ta nắm lấy, dịu dàng lau sạch từng ngón tay của hắn.
“Ta sống không được mấy ngày nữa đâu, cưới ta rồi thì huynh không hối hận sao?”
“Ta không hối hận, ta chỉ biết đệ là tức phụ của ta, sau này ta sẽ cố gắng kiếm bạc đưa đệ lên trấn trên khám bệnh.”
“Tên ngốc, đại phu bình thường không trị khỏi bệnh của ta đâu.”
“Vậy thì đến phủ thành, phủ thành không được ta lại đưa đệ lên kinh đô.”
Tống Thính Trúc khẽ cười một tiếng, coi như y đang dỗ mình vui.
Thế nhưng một tháng trôi qua, rồi hai tháng trôi qua… Nhìn tên ngốc kia liều mạng làm việc, ngày ngày mệt đến mức vừa chạm gối là ngủ, vậy mà vẫn kiên trì giúp hắn tắm rửa sạch sẽ rồi mới chịu đi ngủ. Với một người đã sớm tuyệt vọng với việc sống tiếp như hắn, bỗng nhiên lại có lý do để kiên trì.
“Tức phụ, đây là bạc ta kiếm được khi đi làm thuê hôm nay, đệ cất đi.”
“Tên ngốc, chừng này bạc còn chẳng đủ mời ngự y khám bệnh cho ta.”
Tống Thính Trúc chủ động dựa vào lòng ngực của người nam nhân, nắm lấy bàn tay thô ráp rộng lớn của y, cười nói: “Phu quân, ta dạy huynh làm ăn kiếm bạc, được không?”
Vài năm trôi qua, việc làm ăn của Lưu gia càng lúc càng lớn. Còn Tống gia thì sa sút không phanh.
Gặp lại ở phủ thành, Đại tiểu thư Tống gia ăn mặc giản dị, sắc mặt tiều tụy, chẳng còn chút kiêu căng ngang ngược ngày nào.
Ngược lại, con vợ lẽ Tống gia từng bị gọi là đồ bệnh hoạn, bây giờ đeo trang sức đầy người, sắc mặt đỏ bừng, bên cạnh còn có người nam nhân cẩn thận săn sóc, khiến người khác phải ngưỡng mộ.
-
1. Chậm nhiệt, đời thường, điền văn, phần sau có sinh con.
2. Thụ bị bệnh nặng, giai đoạn đầu công sủng thụ, sau này công và thụ sủng lẫn nhau.
Một câu tóm tắt: Tức phụ đừng nhúc nhích, để ta làm cho!
Lập ý: Dân chúng bình thường ở phố chợ cũng đang cố gắng sống tốt mỗi ngày.
Có ra chương nữa k ad ơi