Chương 25: Có hy vọng

Cho dù nó đã hơn hai tuổi vẫn chưa thể tự bước đi một mình, ngoại trừ cha mẹ ra cũng không biết gọi gì khác.

Nhưng đây cũng là đứa con trai do chính bà ta đẻ ra, là đứa con trai quan trọng nhất!

Ngày đầu tiên Lộc Linh nhận được đơn hàng lớn, ngày hôm sau trực tiếp ngủ đến tận trưa.

Ăn xong bữa sáng trưa, thẳng đến cho khi mặt trời đã chiếu đến đỉnh đầu thì cô mới chậm rãi mở cửa quán.

Nghĩ đến khoản tiền lớn vừa mới đến tay, trước khi mở cửa, Lộc Linh còn vòng đến quán đồ chơi thịnh hành chếch phía đối diện để chọn mấy món mới nhất.

Cô ngắm đi ngắm lại kiểu dáng mấy lần, quả nhiên vẫn là vong linh muội muội kiểu phiên bản secret là đẹp nhất.

Lộc Linh thuận tay chọn một con rồi lắc thử

Hửm? Có hy vọng!

Thanh toán xong, cô nôn nóng bóc hộp ngay ở cửa quán.

Oh yeah! Một phát trúng luôn!

Lộc Linh vui vẻ ôm vong linh muội muội định đi mở cửa.

Hôm nay vận khí tốt như vậy, nhất định có đơn lớn!

Sau đó, thật sự để cô nhìn thấy Vương Viên đã đứng đợi ở đó rất lâu.

Lộc Linh nhìn Vương Viên rồi lại liếc mắt nhìn vong linh muội muội trong tay mình, cô không khỏi nhướng mày, lập tức nở nụ cười mỉm thương mại.

Lộc Linh: “Vị khách này, thật sự đã để cô đợi lâu rồi, đợi một lát nhé.”

Đợi khi cô kéo cửa cuốn lên lại làm ra tư thế mời.

Vương Viên gật đầu với cô sau đó bước vào quán.

Lộc Linh ra hiệu cho cô ta ngồi đợi một lúc trước, còn cô phải đi chuẩn bị một vài công việc khi mở quán, thuận tiện đặt vong linh muội muội vừa mới đập hộp lên trên giá hàng, cẩn thận chụp l*иg chống bụi lên.

Bước lại gần nhìn, trên giá hàng này lại đặt rất nhiều búp bê hộp mù đang thịnh hành, tất cả được xếp ngay ngắn thành hàng ở trên giá, bên cạnh còn treo thêm cái biển hàng không bán.

Đối với khách hàng tới quán lần thứ hai, Lộc Linh cũng tiếp đón chu đáo hơn một chút, cô lấy lá trà chuyên dụng của cha Lộc ra, ra hiệu với Vương Viên.

Vương Viên sững sờ sau đó lắc đầu.

Lộc Linh thuận tay rót một cốc nước ấm để xuống trước mặt cô ta, sau đó ngồi xuống cái ghế đối diện, vừa mỉm cười vừa nhìn cô ta.

“Quý khách, không biết hôm nay cô lại tới đây là có yêu cầu gì khác sao?”

Vương Viên cũng không biết tại sao hôm nay lại bị ma xui quỷ khiến tìm tới cửa hàng của Lộc Linh.

Sau khi mua lá bùa về nhà vào hôm qua, Vương Viên giận dỗi, không nghe lời cha mẹ mà trực tiếp lấy ra ngoài.

Tuy hình như nó quả thật có một chút tác dụng không nói nên lời nhưng rất nhanh sự việc đã lắng xuống, sáng hôm nay, cha mẹ cô ta lại quay trở về với dáng vẻ thường ngày.

Bây giờ lá bùa đã bị đốt cháy, Vương Viên cứ cảm thấy không cam lòng thế nào, cô ta không cam lòng để sự việc lắng xuống như thế, càng không bằng lòng cho đến tận bây giờ mà cha mẹ vẫn chưa thể nhìn rõ sự thật!

Vương Viên cắn môi dưới, lên tiếng nói: “Bùa mà cô cho tôi bất cẩn bị tôi làm mất rồi, cô có thể bán cho tôi một lá bùa khác được không?”

Lộc Linh giả bộ ngạc nhiên: “Mất rồi?”

Vương Viên gật đầu.