Dương Gia Nghi không dám nghĩ tiếp, cũng không dám nghe câu trả lời của Thẩm Tri Uẩn. Kiếp trước, điều nàng muốn chẳng phải là Thẩm Tri Uẩn sợ hãi thân phận của nàng, và miễn cưỡng duy trì sự bình yên trên bề mặt của mối quan hệ này sao? Sao lần này khi biết Thẩm Tri Uẩn nghĩ như vậy, trong lòng lại có chút khó chịu...
"Vi thần..." Thẩm Tri Uẩn khàn giọng, thật ra chàng cũng không biết phải nói gì. Nói rằng chàng yêu nàng nên mới nhận thánh chỉ ư? Đường đột nói yêu nàng như vậy, e là sẽ khiến nàng phản cảm.
"Không, không sao cả. Chàng bình an, chúng ta bình an là đủ rồi."
Dương Gia Nghi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười, giống như đang nói với Thẩm Tri Uẩn lại giống như đang lẩm bẩm một mình. Nàng đưa tay lên, quen thuộc chỉnh lại vạt áo của mình, rồi lại vuốt phẳng ống tay áo của Thẩm Tri Uẩn bị nàng làm xộc xệch.
"Đã hứa sẽ cưới bản công chúa, thì không được hối hận đâu đấy."
"Được."
Thẩm Tri Uẩn đồng ý dứt khoát, thật ra chàng còn muốn nói nàng cũng không được hối hận, nhưng nghĩ lại vẫn không thốt nên lời.
Chàng vô cùng vui vẻ với cuộc hôn nhân này, Dù chỉ là niềm vui trong chốc lát, chàng cũng thấy đáng giá.
"Nếu đã vậy, ta an tâm rồi. Phò mã của ta..."
Dương Gia Nghi cười, từ nụ cười giả tạo ban đầu, đến sau đó là cười thành tiếng.
Thẩm Tri Uẩn, nếu đã nói kiếp sau không muốn yêu thϊếp nữa, vậy lần này hãy để ta yêu chàng.
Dương Gia Nghi thầm nghĩ trong lòng, trên mặt vẫn treo nụ cười.
Kiếp trước đến lúc chết nàng cũng không hiểu, vì sao nam nhân luôn lẩn khuất trong bóng tối này lại có thể hi sinh tính mạng vì nàng. Thực ra trước khi nàng gặp chuyện, ở trong lòng nàng, vị phò mã này chỉ là một kẻ hám danh lợi, bám víu quyền thế của hoàng gia.
Khi nàng làm những chuyện kia, nàng chưa từng nghĩ đến liệu phò mã, phu quân của nàng có bị liên lụy hay không, lúc đó trong lòng nàng chỉ có Tống Ngôn Sơ - trưởng tử nhà Thái phó lớn lên cùng nàng từ nhỏ, Tống Ngôn Sơ từng đối xử với nàng rất tốt, nhưng không biết từ khi nào hắn ta lại luôn nhìn nàng bằng ánh mắt hung dữ.
"Điện hạ!"
Giọng nói của Tống Ngôn Sơ đột ngột vang lên.
Dương Gia Nghi cảm nhận được cơ thể Thẩm Tri Uẩn lập tức căng cứng, như một cây cung đã được kéo đến cực hạn.
Nàng lén nhìn sự thay đổi của Thẩm Tri Uẩn, đều tại ngày trước nàng đã gây náo loạn trước cửa phủ Thái phó quá ồn ào, dáng vẻ này của Thẩm Tri Uẩn chắc chắn là đã nhìn thấy rồi. Nếu nàng trọng sinh sớm hơn một chút, nàng đã không làm những chuyện đáng xấu hổ như vậy!
"Để chúc mừng Điện hạ tân hôn, Ngôn Sơ đặc biệt chuẩn bị một món quà mừng."
Tống Ngôn Sơ bưng chiếc hộp gấm bước tới, ánh mắt lướt qua tay áo của hai người đang đan vào nhau.
"Nghe nói phò mã giỏi vẽ, ta đã đặc biệt tìm được bản sao của bức tranh "Tử Tiêu Giáng Chân Đồ" của đại tài tử Tiêu Vân Hạc thời Thiên Hựu triều trước."
"Giờ đã đến tặng quà mừng rồi sao? Có phải hơi sớm không?"
Dương Gia Nghi liếc nhìn chiếc hộp gấm trên tay Tống Ngôn Sơ, con dấu sáp quen thuộc, chẳng phải chính là bức tranh nàng nhờ người tìm kiếm rất lâu trước đó sao. Hắn ta hay thật, trực tiếp lấy quà của nàng để làm quà mừng cho hôn sự của nàng.
Nhớ lại kiếp trước, Tống Ngôn Sơ cũng có gửi quà mừng, nhưng là gửi vào ngày đại hôn, hình như cũng là một bức tranh. Nàng vốn không có hứng thú với những chuyện văn nhã này, nhưng vì là Ngôn Sơ ca ca tặng, nên nàng sai người cất đi bảo quản cẩn thận.
Lần này nàng không muốn dính líu đến Tống Ngôn Sơ nữa, nàng chết dưới tay Tống Ngôn Sơ là thật, nhưng người hạ lệnh lại là Hoàng đế. Nàng cũng hiểu rõ, nàng tạo phản nên chết cũng không oan, vì vậy nàng không trách bất cứ ai, nhưng nàng cũng không muốn dính líu gì đến người đã tự tay gϊếŧ mình. Mặc dù, nàng đã từng rất rất yêu hắn ta.
Tống Ngôn Sơ không ngờ Dương Gia Nghi lại nói như vậy, ý định ban đầu của hắn ta không phải đến để tặng quà mừng. Chỉ là hắn ta thấy Dương Gia Nghi và Thẩm Tri Uẩn trò chuyện với nhau rất lâu trong Ngự Hoa Viên, lời nói và cử chỉ khá thân mật nên mới muốn đi tới để tìm hiểu.
Tống Ngôn Sơ đã đứng nhìn một lúc lâu, lúc này mới tìm được lý do để tiến lên. Còn về món quà mừng này, hắn ta vừa nghe Dương Gia Nghi nói với Hoàng đế rằng Thẩm Tri Uẩn giỏi vẽ, liền sai người về phủ lấy đại một bức tranh.
Hắn ta thấy Dương Gia Nghi cứ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trên tay mình, lúc này mới chợt nhận ra đây chính là thứ nàng đã tặng cho hắn ta vài ngày trước...
Nhưng mà dù sao Tống Ngôn Sơ cũng là người điềm tĩnh, dù trong lòng lúng túng nhưng bề ngoài không hề biểu lộ, hắn ta vẫn giữ vẻ thường ngày, nói: "Không sớm, không sớm, bức tranh này là tặng cho tân khoa Trạng Nguyên của chúng ta, quà mừng của Điện hạ, Ngôn Sơ sẽ đến tặng vào ngày thành hôn."
Nghe hắn ta nói vậy, Dương Gia Nghi cũng không mấy bận tâm. Nàng biết Thẩm Tri Uẩn thích bức tranh này, nên nghĩ cứ nhận lấy vậy. Dương Gia Nghi nhìn về phía Thẩm Tri Uẩn, lúc này nàng mới nhận ra chàng không hề nhìn bức tranh, mà lại cứ nhìn chằm chằm vào nàng.