[Công chúa trọng sinh × quyền thần vì nàng mất kiểm soát] Đời trước, nàng vì thanh mai trúc mã mà khởi binh tạo phản, binh bại bị giam. Vị phò mã bị nàng hờ hững, chà đạp lại tàn sát nơi ngục sâu, chỉ …
[Công chúa trọng sinh × quyền thần vì nàng mất kiểm soát]
Đời trước, nàng vì thanh mai trúc mã mà khởi binh tạo phản, binh bại bị giam. Vị phò mã bị nàng hờ hững, chà đạp lại tàn sát nơi ngục sâu, chỉ vì một câu: "Đường hoàng tuyền lạnh lẽo, thần xin đi cùng người."
Trọng sinh trở về ngày ban hôn, Dương Gia Nghi nhìn phò mã trước mắt thanh lãnh như ngọc bỗng nhớ lại ánh mắt dịu dàng mà tàn tạ của chàng ở kiếp trước.
[Đời này, nàng quyết không để bi kịch tái diễn]
Ban ngày, nàng vẫn là công chúa kiêu căng tùy hứng, khi đêm đến, nàng lại thay đổi bộ mặt, lén vào thư phòng: "Phò mã, tay chàng đang run kìa..."
Ngón tay nàng lướt trên giấy, cuối cùng dừng lại trên tay chàng đang cầm bút.
"Điện hạ, đừng đùa nữa." Yết hầu chàng khẽ động, giọng nói khàn đặc: "Thần đang làm chính sự."
Nàng cười nhẹ, môi đỏ lướt qua tai chàng, ngón tay ngọc ngà tháo thắt lưng bên hông chàng: "Chính sự nào sánh bằng thϊếp?"
Đúng lúc này, một nữ nhân xuyên không mang theo hệ thống xuất hiện, nàng ta lớn tiếng nói: "Đại nhân! Công chúa kia không yêu ngài! Đời trước chính nàng hại ngài chết thảm đấy!"
Thẩm Tri Uẩn không mảy may để ý, vẫn giữ công chúa tựa vào bình phong long vân, ngón cái vuốt ve đôi môi nàng: "Điện hạ nghe thấy rồi chứ? Vậy đời này, người phải bồi thường cho thần thật tốt."
Thế rồi về sau...
Trung thư lệnh tự phụ biết kiềm chế lại nắm lấy eo nàng: "Nếu Điện hạ dám chạy nữa, thần sẽ giam người suốt đời."
Đại tướng quân Kim Ngô Vệ quyết đoán sát phạt lại đè nàng lên ngự án: "Thần thấy Điện hạ thiếu đòn."
Thống lĩnh Cấm Vệ Quân kiêu ngạo bất kham lại quỳ một gối: "Mạng của thần, Điện hạ cứ lấy ra đùa có được không?"
Trêu chọc một nam nhân là chơi với lửa, trêu chọc một đám nam nhân là khiến cả triều đình điên cuồng vì nàng...