Chương 9

An Bình lần này thật sự khiến ta giận không chịu nổi.

Hôm đó, ta quay về hang bùn nằm tựa mình vào Tiểu Lam đang ngủ đông, giận sôi gan, gầm lên một tràng không ngớt: “Tiểu Cóc ta đây vất vả ngược xuôi, suýt chút nữa bị đông cứng trong tuyết trắng, khó khăn lắm mới tìm được một cơ hội cho nàng, vậy mà nàng lại không biết quý trọng!”

“Uổng cho nàng là công chúa, vậy mà đến một con cóc còn gan dạ hơn! Sợ lão cá chạch đó làm gì! Ngay cả lúa ngoài ruộng còn biết cúi mình, làm người sao lại không hiểu thế nào là co duỗi!

“Đường đường là một vị công chúa mà chẳng có lấy chút quyết đoán! Ta tuy là cóc mà còn biết đạo lý: tráng sĩ thà chết vinh còn hơn sống nhục. Công chúa vốn là ánh trăng giữa trời cao. Nếu có chết cũng phải là cái chết có khí phách! Sao có thể chịu cảnh lấm lem, chết lặng trong bùn lầy!”

Ta nổi nóng đến mức đánh thức cả Tiểu Lam đang ngủ say bên cạnh.

Tiểu Lam nghe ta oán trách một hồi, chỉ thở dài: “Có lẽ… An Bình Công chúa không phải là sợ hãi, mà là trong lòng nàng ấy không muốn.”

Ta nhíu mày: “Không muốn gì chứ? Nàng còn không muốn gì nữa?”

Tiểu Lam chậm rãi đáp: “Không muốn gặp lại Bắc Lương Vương. Nàng nghĩ xem, An Bình công chúa mới bốn tuổi đã phải theo phế hậu chịu cảnh giam lỏng, tận mắt chứng kiến ca ca bệnh mất, mẫu phi gieo mình xuống giếng. Đến khi lớn thêm một chút, nàng dần nhận ra phụ vương mình là người vô tình, tàn nhẫn thì sao có thể không sợ, không chán ghét?

“Phú quý nhân gian, vương quyền hiển hách... suy cho cùng chỉ là công dã tràng mà thôi. Có lẽ nàng ấy đã sớm hiểu rõ đạo lý này, chấp nhận số phận, không muốn lấy lòng ai, kể cả là phụ thân mình.”

Hiển nhiên, Tiểu Lam nhìn sự việc thông suốt hơn ta nhiều.

Thế nhưng, ta vẫn không thể nào chấp nhận được cái gọi là “không muốn” của An Bình.

Ta nghiến răng nói với Tiểu Lam: “Nước luôn chảy về chỗ thấp, nhưng con người không thể mãi trốn trong xó tối chịu khổ mà không phản kháng. Đó không phải là khoan dung, đó là yếu hèn!”

“Tồn tại là để phản kháng! Giống như những con cóc nhỏ như chúng ta chẳng lẽ cứ gặp rắn, gặp chuột là phải để chúng nuốt chửng sao? Dù cuối cùng có bị ăn thịt, cũng phải vùng vẫy một trận ra trò! Phải cho chúng biết bản thân không phải dễ bắt nạt. Dù chết, cũng phải chết trong cốt khí!

“Cóc còn như thế, huống chi là người! Vì hai chữ tôn nghiêm, thà thua cũng được, nhưng tuyệt không cúi đầu!”

“Hành động này của An Bình chính là hèn nhát! Đã bị cả triều đình lãng quên, ai còn quan tâm nàng sống hay chết? Nếu là ta, ta nhất định nghĩ cách để thoát ra, bắt lấy mọi cơ hội!

“Sâu đo co mình không phải để chết trong hốc đá, rồng rắn ngủ đông không chỉ để sống sót! Có câu: cóc ngủ đông, chí tại thiên lý! Biết hèn khi nên hèn, biết dũng cảm khi cần dũng cảm!”

Ngày hôm đó, ta nói vô cùng hào hùng dõng dạc khiến Tiểu Lam phải lau mắt mà nhìn ta.

Chàng thành thật khen: “Tiểu Cóc, nàng đúng là… hợp làm công chúa hơn cả An Bình.”

Gặp quỷ thật rồi! Tiểu Lam vậy mà... nói trúng như sấm!

Năm Thái Nguyên thứ năm, đúng tiết Lập Hạ, An Bình công chúa… đã chết.

Nàng chết vì trúng độc.

Còn Tiểu Cóc ta thì bị người ta giẫm chất.

Thế nhưng trời đất trêu ngươi, ta không chỉ chết… mà còn hồn xuyên xác đổi, từ cóc hóa thành người, trở thành An Bình Công chúa.

Toàn bộ câu chuyện này, phải bắt đầu kể từ đầu xuân năm ấy…