Đêm ấy về lại hốc bùn, ta hào hứng nói với Tiểu Lam: “An Bình đúng là người tốt bụng, ta thích nàng!”
Tiểu Lam gật đầu đồng tình: “An Bình công chúa quả là một cô nương hiền lành.”
Ta càng thêm kích động: “Đúng không đúng không! Nàng đã cứu ta, ta nhất định phải báo đáp!”
“Nàng tính báo đáp thế nào?”
“Ta… không biết…” Ta buồn bã thở dài.
Tiểu Lam liếc ta một cái, chậm rãi nói: “Nàng chỉ là một con cóc, chẳng giúp được gì lớn lao. Thôi thì rảnh rỗi cứ ra vườn rau bắt sâu đi. Nếu gặp công chúa, kêu vài tiếng cho nàng ấy vui tai cũng coi như báo đáp rồi đó.”
Ta: “…”
Việc Tiểu Lam bảo ta kêu vài tiếng cho An Bình công chúa giải sầu không phải là không có lý.
Từ nửa năm trước, chân Khâu Cô bị phong thấp, thần trí không còn minh mẫn. Bên cạnh An Bình công chúa từ đó chẳng còn ai trò chuyện bầu bạn.
Mà nàng đâu phải người câm thật sự? Sao có thể không cô đơn, không buồn tủi?
Nhưng với thân phận là một con cóc không tầm thường, Tiểu Cóc ta sao có thể báo đáp ân nhân theo cái cách đơn giản là “kêu vài tiếng” cho đỡ buồn được chứ?
Thật là xúc phạm lòng tự trọng cao quý của ta!
Vì chuyện này, ta tức đến suýt nữa nhảy lên đánh nhau với Tiểu Lam một trận.
Sau mấy ngày vắt óc suy nghĩ, cuối cùng trong đầu ta lóe lên một ý tưởng, ta lập tức nói với Tiểu Lam: “An Bình Công chúa cô đơn như vậy, sao ta không làm bạn với nàng luôn cho rồi?”
Tiểu Lam ngẩn ra: “Không ổn đâu. Nàng có thấy cóc làm bạn với người bao giờ chưa?”
“Vậy thì ta sẽ là con cóc đầu tiên kết bạn với con người!” Ta vỗ ngực thề son sắt.
Nói là làm, từ hôm đó, ta bắt đầu thường xuyên nhảy nhót trước mặt An Bình công chúa, ra sức gây sự chú ý.
Dần dà, nàng cũng quen với sự hiện diện của ta.
An Bình nhanh chóng nhận ra ta chính là con cóc nàng từng cứu hôm nọ.
Nàng rất ngạc nhiên, bởi vì ta chẳng hề sợ nàng chút nào. Mỗi lần nàng ra vườn rau hái rau, ta đều lẽo đẽo bám theo dưới chân, nhảy một bước lại một bước như chiếc bóng nhỏ.
Lúc nàng gánh nước, giặt đồ, nhóm bếp nấu cơm, ta cũng thường xuyên lởn vởn trong sân.
Tóm lại là rảnh thì hiện hình, bận thì cũng lượn qua cho nàng thấy mặt.
Cứ như thế khoảng chừng hai tháng, cho đến một hôm nàng đang giã kê trong sân, ta bất ngờ nhảy ra trước mặt nàng, dang rộng tứ chi ra biểu diễn một màn “cóc nổi giận”.
Ta ưỡn thân mình, cất tiếng "oa oa" thật to, phồng bụng lên tròn vo như trái bóng, làn da mỏng căng lên, run bần bật.
Thân thể càng dần càng lớn. Đến khi phồng sắp gần nổ thì “xì” một tiếng, ta xì hơi xẹp lép, nằm bẹp dí dưới đất.
Ta đắc ý ngước mắt nhìn nàng: “Thế nào? Có lợi hại không hả?”
An Bình Công chúa dĩ nhiên không hiểu tiếng “oa oa” của ta, nhưng màn trình diễn sống động ấy đã thành công chọc nàng vui vẻ.
Nàng bật cười thành tiếng, đôi mắt sáng long lanh. Nàng dịu dàng vươn tay về phía ta.
Ta chẳng khách sáo, nhảy thẳng vào lòng bàn tay nàng.
Nàng dùng tay còn lại nhẹ nhàng chạm vào đầu ta, vuốt ve một cái đầy yêu thương.