Chương 4

Thực ra, Tiểu Lam là một con cóc cực kỳ lợi hại.

Từ khi Phượng Hoàn điện bị bỏ hoang, nơi này thường xuyên có rắn rết chuột bọ lui tới. Hồi đó, Tiểu Lam luôn dặn dò ta nếu gặp nguy hiểm thì phải kêu lên thật to, chàng sẽ lập tức lao đến cứu.

Có lần, ta suýt bị một con rắn nuốt chửng. Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tiểu Lam lao tới như một cơn gió, cắn đuôi con rắn kéo giật lại, lôi ta từ trong miệng nó ra ngoài.

Dĩ nhiên, lúc ấy còn có Tất Xuất đệ đệ góp sức. Đệ ấy nhảy tót lên đầu con rắn, dùng hai chân điên cuồng đá vào mắt nó, khiến con rắn đau đớn phải vội vã bỏ chạy.

Cả Tiểu Lam và Tất Xuất đệ đệ đều rất yêu thương ta. Sau vụ đó không lâu, hai bọn họ còn lập thành một tổ hợp "cóc – dế", ngày ngày thay phiên tuần tra quanh Phượng Hoàn điện.

Hễ gặp rắn là nhào vô đánh, một cóc một dế mà khiến lũ rắn hoảng vía bỏ đi sạch.

Nói đến đây, ta không thể không kể về cơ duyên gặp gỡ An Bình Công chúa.

Phải thú thật, vận số Tiểu Cóc ta xưa nay chẳng mấy may mắn.

Tuy ta tự nhận mình có dáng đi uyển chuyển, đòn đánh khá dũng mãnh, nhưng cứ hễ gặp thiên địch là y như rằng ta lại rơi vào thế yếu.

Dạo ấy, nhờ Tiểu Lam và Tất Xuất đệ đệ đã đuổi sạch rắn khỏi Phượng Hoàn Điện, ta bắt đầu sinh tật chủ quan. Ngày nào cũng lượn lờ trong sân, nhảy tới nhảy lui khoe kỹ nghệ như một nghệ sĩ biểu diễn giữa chốn hoang tàn.

Ai ngờ, có một ngày xui xẻo, ta chạm mặt một con chuột già điên khùng.

Nó đói đến độ mắt đỏ ngầu, thấy ta liền lao tới, định ngoạm một phát ăn tươi nuốt sống ta!

Ta nào phải một con cóc dễ bị ăn hϊếp, lập tức bật thân mình đánh trả. Hai bên vật lộn quyết liệt đến trời long đất lở.

Tiếc rằng đánh mãi vẫn không thắng. Ta bị nó cắn một cái, máu chảy đầm đìa.

Lúc ấy Tiểu Lam đi vắng, Tất Xuất đệ đệ không có ở nhà. Ta nghĩ đời mình đến đây là hết.

Ngay khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, An Bình Công chúa bất ngờ xuất hiện trong sân.

Nàng đang cầm một cây chày gỗ dùng để giặt áo. Nhìn thấy ta bị chuột cắn, ban đầu nàng hoảng hốt hét lên, rồi sau đó tiếp tục la hét, vừa kêu “a á” vừa vung chày đánh con chuột già.

Lão chuột kia chưa kịp chạy đã bị nàng đập cho mấy phát liền giãy đành đạch rồi chết tươi tại chỗ.

Ta được cứu rồi!

Tuy nói cho chính xác thì hành động ấy của An Bình không hẳn là muốn cứu ta, một con cóc nhỏ bé.

Nàng chỉ là ghét chuột thôi.

Tháng nào nàng cũng chỉ được lĩnh về nửa đấu gạo mốc, chẳng đủ lót dạ cho nàng và Khâu Cô. Vậy mà lũ chuột còn thường xuyên đến quấy phá, ăn vụng đồ, cắn rách chăn chiếu, gặm nát quần áo, làm nàng vừa đói vừa tức.

Tóm lại, bất kể lý do là gì, nàng vẫn chính là ân nhân cứu mạng của ta.