Chương 20

Nàng nói nhiều, nhưng vẻ mặt luôn điềm đạm, chỉ là nơi đáy mắt thoáng qua một tia nuối tiếc.

“Cho nên, ta thực sự hối hận. Hối hận vì đã làm một con rùa rụt cổ quá lâu, chưa từng được ai nhìn nhận.”

“Không! Không phải vậy, An Bình!”

Ta bật khóc: “Ngươi không phải rùa đen! Ngươi là cô nương tốt nhất mà ta từng thấy! Người ở đời, mỗi người một dạng, sao phải so với Lý Minh Nghi? Nàng ta có chỗ tốt của nàng ta, nhưng ngươi thuần hậu, chính trực, chẳng ai có thể sánh được!”

Trong lòng ta, An Bình chính là Công chúa tốt nhất thế gian.

Ta không nói dối, An Bình bật cười, nhẹ nhàng nói: “Mặt Trăng, cảm ơn ngươi. Nhờ ngươi, ta cảm thấy đời mình… không đến mức quá tệ.”

“An Bình, nghe ta nói… vẫn còn cơ hội! Vị Trương Túc tiên quan kia… hắn giẫm nát thân thể ta, nhưng hắn nói có thể giúp ta nhập xác ngươi sống lại. Nếu vậy, chúng ta cùng tìm hắn, hắn nhất định có cách đưa cả ngươi sống lại. Ta... ta tiếp tục làm cóc cũng được…”

Ta vừa nói vừa hoảng, vội vã như người sắp nắm được cứu tinh, nhưng An Bình nhẹ nhàng cắt lời ta.

Nàng vẫn cười: “Mặt Trăng, không cần đâu. Ta đã nói rồi, ta không còn gì vương vấn ở nhân gian nữa. Ta không muốn quay đầu lại, cũng chẳng muốn làm Công chúa. Giờ đây, ta chỉ muốn đi tìm mẫu phi và Khâu Cô. Không biết họ... có đang đợi ta không.”

“Mặt Trăng, nếu ngươi bằng lòng, hãy thay ta sống tiếp. Đừng oán Tôn Hàn Chu. Hắn không phụ ta, chỉ là khi tai họa ập tới, hắn lựa chọn bản thân trước tiên. Hắn không sai.”

“Lỗi là ở ta, vì ta đã đặt kỳ vọng lên một người chưa chắc đã có thể chống lại số mệnh. Phải biết yêu chính mình trước thì mới có thể giúp được người khác, không phải sao?”

Năm Thái Nguyên thứ năm, trong hoàng cung Bắc Lương xảy ra một việc chấn động ngoài sức tưởng tượng.

An Bình Công chúa đã qua đời được bảy ngày, vào đúng ngày đưa tang… đột nhiên bật dậy từ trong quan tài!

Lễ mai táng của Công chúa vốn được tiến hành hết sức đơn giản. Giữa trưa, quan tài từ Cảnh Di cung được khiêng ra, đi bằng cửa hông phía Tây của hoàng cung, sau đó theo đường lớn ra thành, đưa về vùng Giao Hạ ở phương Bắc để hạ táng tại nghĩa địa.

Nhưng không ai ngờ được, ngay lúc chuẩn bị đóng nắp quan tài, một bàn tay bỗng dưng duỗi ra từ bên trong.

Một sự việc kinh hãi tột độ đến thế, tất nhiên phải khẩn cấp hồi báo Bắc Lương Vương.

Bắc Lương Vương vừa được thị vệ hộ tống đến nơi thì thấy ta trong thân xác An Bình đang lim dim nằm ngửa trong quan tài, khoan khoái phơi nắng.

Khi còn là cóc, ta rất thích phơi bụng. Giờ đã thành người, nhưng nằm hình chữ đại phơi nắng trong quan tài như này cũng khá thư thái.

Bắc Lương Vương dù sao cũng là người đứng đầu một nước, đã trải sóng gió chốn triều đình, đối diện cảnh “tử thi sống dậy” của nữ nhi, ông chỉ chau mày. Vẻ mặt tuy kinh ngạc, nhưng giọng vẫn mang theo uy nghiêm:

“An Bình?”

“Ừm?”

Ta nghe được tiếng gọi, liền bật dậy, ngồi thẳng trên nắp quan tài, nhoẻn miệng cười, còn giơ tay ngoắc y: “Hỉ Viên Nhi, lại đây nào.”

Trong chớp mắt, thị vệ xung quanh đồng loạt rút đao.

Ta thấy thế nhảy dựng lên, hai tay chống hông đứng chễm chệ trên quan tài, mắng ầm lên: “Cái đồ Hỉ Viên Nhi bất hiếu kia! Đến cả phụ vương ngươi cũng không nhận ra sao!”

Hỉ Viên Nhi chính là nhũ danh hồi nhỏ của Bắc Lương Vương.

Lão cá chạch giờ đã bốn mươi, thiên hạ này còn ai dám gọi lão ta bằng cái tên ấy?

Cho nên, lời ta vừa dứt, tất cả thị vệ và cung nhân xung quanh đều sửng sốt, trừng mắt nhìn ta như quỷ nhập hồn, không ai dám nhúc nhích.

Bắc Lương Vương thì đen cả mặt, lạnh giọng quát: “Bắt lấy nó!”