Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Công Chúa Cóc

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ năm mười hai tuổi, An Bình đã bắt đầu tự mình gánh nước, giặt giũ, nấu cơm, thậm chí còn cuốc đất trồng rau trong sân viện.

Mỗi đầu tháng, nàng lặng lẽ một mình đi đến kho của Tây cung một chuyến để xin lĩnh nửa sọt than củi cùng nửa đấu gạo mục.

Những khúc củi khô mục cắt từ cành tùng, thứ gạo cũ kỹ ẩm mốc ấy, đều là đồ tồn kho rẻ tiền, không ai buồn đυ.ng đến.

Mà An Bình công chúa cũng chẳng khác gì những vật phẩm tầm thường ấy.

Trên người nàng khoác chiếc áo cũ vá chằng vá đυ.p do Khâu Cô may lại, cái đầu nhỏ gầy guộc, da dẻ ngăm sạm, thoạt nhìn chẳng khác gì một tiểu cung nữ thấp kém chuyên làm việc nặng nhọc trong cung.

Lần đầu tiên nội giám trong kho thấy nàng, còn tưởng là cung nữ mới tới, bèn giở giọng châm chọc: “Ồ? Đổi người rồi à? Khâu bà tử ở Phượng Hoàn điện chết rồi sao?”

“Ngươi mới nhập cung à? Hừ, bị phân đến cái nơi đó coi như số khổ!”

Ai trong cung mà chẳng biết Phượng Hoàn điện đã bị bỏ hoang từ lâu. Nơi ấy từng có vương tử yểu mệnh, phế hậu tự vẫn, âm khí nặng nề, đừng nói là người, đến cả mèo hoang còn chẳng dám bén mảng.

Nghe đâu An Bình Công chúa là một đứa ngốc, đến giờ vẫn chưa biết mở miệng nói chuyện, cả ngày chỉ ngồi thẫn thờ, chảy nước dãi như kẻ đần độn.

Cung nữ nào bị phân đến đó đều bị coi là xui xẻo.



Phi! Ta khinh mấy kẻ mồm miệng độc ác các ngươi!

An Bình không phải kẻ ngốc!

An Bình cũng không xui xẻo!

Nàng là người bạn tốt nhất của ta, là vị công chúa lương thiện nhất trên đời này!

Hửm? Các ngươi hỏi ta là ai à?

Ta gọi là Tiểu Cóc.

Là một con cóc sống ở Phượng Hoàn điện này.

Nói thật nhé, Tiểu Cóc ta đây tuyệt đối không phải một con cóc tầm thường.

Ta là một con cóc thông minh, đáng yêu và xinh đẹp nhất thế gian!

Đôi mắt ta tròn xoe linh động, tứ chi nhảy nhót nhẹ nhàng uyển chuyển, lưng phủ lớp da màu phỉ thúy xanh biếc, bóng loáng như được đánh sáp.

Cũng chính vì vậy mà Tiểu Lam, cóc tướng công của ta, thường tấm tắc khen rằng ta còn đẹp hơn cả cóc xanh, là con cóc rực rỡ nhất cõi đời.

Tất nhiên, trong mắt ta, Tiểu Lam cũng là một chàng cóc anh tuấn hiếm có.

Chàng là cóc xanh, nhưng sắc xanh của chàng đậm và quyến rũ hơn những con cóc xanh khác, mỗi lần phơi mình dưới nắng sớm, cả thân chàng lấp lánh ánh lục biếc, long lanh như đá quý.

Ta vì thế mà đôi khi không phục, hay trêu chọc chàng là “hồ dưa nhiễm thanh hoa, xuyến sắc”, ý là trông chàng loè loẹt như tô son trát phấn.

Tiểu Lam không để bụng, chỉ mỉm cười nhìn ta, tính tình vô cùng dịu dàng.
« Chương TrướcChương Tiếp »