Trương Túc cười nhạt, đầy ẩn ý: “Biết đâu là vì ngươi làm nhiều việc ác quá chăng?”
Làm nhiều việc ác?
Bốn chữ này đâm thẳng vào tim một con cóc thiện lương như ta!
Tức muốn nổ phổi, ta lập tức tru tréo: “Ngươi mới làm nhiều việc ác! Cả họ nhà ngươi đều làm việc ác! Ta chưa từng hại ai, cùng lắm chỉ ăn mấy con sâu nhỏ thôi! Mà mấy con sâu đó chuyên gặm rau của An Bình, ta ăn chúng chẳng phải là giúp nàng trừ hại sao? Sao có thể gọi là làm việc ác!”
Thấy ta bắt đầu gào khóc om sòm, Trương Túc đành đầu hàng, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi… Ta chỉ đùa chút thôi, ngươi khóc cái gì, bình tĩnh đi!”
Ta mặc kệ, vẫn gào lớn: “Tiên nhân giả! Ngươi dẫm chết một sinh linh vô tội! Ngươi sẽ bị báo ứng! Báo ứng đó!”
Trương Túc thoáng lúng túng, khẽ ho một tiếng: “Thôi được rồi, đừng gào nữa. Nói cho ngươi biết, ta chỉ có thể để ngươi nhập xác An Bình để sống lại. Tự ngươi chọn đi.”
“Làm người thì có gì không tốt? Ngươi cứ nhất quyết làm cóc để làm gì? An Bình Công chúa chết oan, chẳng lẽ ngươi không muốn thay nàng báo thù? Không muốn trừng trị những kẻ đã ức hϊếp nàng?”
“Cóc hóa thành Công chúa, ngươi có biết cơ hội này hiếm có nhường nào không? Số mệnh của ngươi sắp thay đổi, con đường phía trước sáng rực như kim ngân bảo thạch, vinh hiển vô song!”
“Chọn nhanh đi. Một là làm Công chúa, hai là tan biến hoàn toàn. Đừng lãng phí thời gian quý báu của ta. Ta còn đang vội đi xem một bằng hữu si tình kia chết chưa.”
Ta ngẫm nghĩ một lúc, rốt cuộc nói: “Ta... ta bằng lòng nhập xác An Bình. Nhưng ta có một điều kiện.”
Ta biết Trương Túc không phải dạng tiên nhân tốt đẹp gì. Hắn đang dần mất kiên nhẫn, khí tức bắt đầu dao động.
Ta sợ hắn thật sự bỏ mặc ta, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng cắn răng gian nan thốt ra: “Ta muốn… được gặp An Bình một lần cuối.”
Đối với Trương Túc, việc để ta gặp lại An Bình dường như chẳng phải chuyện gì khó.
Thế nhưng hắn vẫn trợn trắng mắt, sau đó phất tay áo một cái, lập tức mang đốm linh hồn trắng mờ như sương của ta rời đi.
Vậy là ta được đưa đến một nơi không rõ là chốn nào, chỉ biết ở đó ta gặp được An Bình đã chết.
Nói chính xác hơn, nơi ấy là một mảnh thôn dã vô biên, bốn phía cỏ dại xanh rì, tĩnh lặng đến mức tựa hồ thời gian cũng ngừng trôi.
Ta vẫn là một quầng sáng lơ lửng không hình, không bóng. Ta nhìn bóng lưng An Bình đang đứng phía trước.
Nàng quay đầu mỉm cười, đuôi mắt cong cong như trăng non, thoạt nhìn vẫn là một thiếu nữ có phần khờ dại mà ta từng quen.
“Mặt Trăng, là ngươi sao?”
Nàng đưa tay về phía ta, ta cố gắng trôi về phía lòng bàn tay ấy.
“An… An Bình… là ta.” Ta nghẹn giọng, khó khăn lắm mới thốt được thành lời.
An Bình khẽ cười: “Thần kỳ thật đấy. Cuối cùng ta cũng hiểu ngươi nói gì rồi.”
“Đừng buồn nữa, Mặt Trăng. Ta ở cõi thế gian này đã không còn gì lưu luyến. Lẽ ra đã phải đi từ lâu, nhưng có một vị tiên nhân nói có một con cóc muốn gặp ta. Ta nghĩ mãi, chắc hẳn là ngươi.”
Nàng cúi đầu, giọng chậm lại: “Mặt Trăng, xin lỗi. Ta khiến ngươi thất vọng rồi phải không?”
Giọng nói An Bình vẫn nhẹ nhàng như gió, nhưng pha thêm chút áy náy: “Ta chỉ là... rất ghét sự giả dối. Cho nên mới luôn nhẫn nhịn, không muốn bị cuốn vào thứ bẩn thỉu kia.”
“Nhưng đến khi chết rồi, ta mới hiểu ra khi con người ở thế yếu, thậm chí ngay cả quyền ghét bỏ cũng không có. Ta không cần tự biện hộ cho mình nữa. Con dê bị xẻ thịt không phải vì nó ngây thơ, mà vì nó yếu đuối. Kẻ yếu không có lựa chọn.”
An Bình ngẩng đầu, ánh mắt trở nên xa xăm: “Lúc phát độc, ta nhớ đến câu chuyện khi còn bé mà Khâu Cô từng kể. Bà kể về Lý Minh Nghi Công chúa của Lê Thành – mười tuổi đã từng tuyên rằng thiên hạ không có vật vô dụng, chỉ có kẻ yếu không chịu tranh, đáng khinh vì ngu muội.
“Ta lúc đó còn mắng nàng cuồng vọng. Nàng được quân chủ yêu thương, nâng niu như châu báu thì sao bết đến nỗi khổ của người yếu? Nhưng sau này triều đình suy tàn, nàng đã tự vẫn bên vách đá, ta càng không hiểu. Nàng từng nói “kẻ yếu không tranh là ngu”, vậy sao nàng không tiếp tục tranh mà tự tìm cái chết?”
An Bình khẽ cười, nét cười dường như có cả ánh trăng: “Mặt Trăng, giờ thì ta hiểu rồi. Lý Minh Nghi nói “tranh” không phải để thắng người, mà là cách để làm người. Đã đứng thẳng bằng hai chân thì không nên sống như con kiến. Thà chết còn hơn chịu khuất phục.”