Mãi đến đêm khuya, ta mới lần về được Cảnh Di cung.
Thi thể An Bình nằm trong quan tài đặt ở thiên điện.
An Ninh Công chúa cho rằng chết chóc là chuyện xúi quẩy nên lấy cớ lo cho đôi mắt mẫu phi rồi dọn đi chỗ khác.
Cung điện lúc này vắng tanh, tĩnh mịch như một nấm mồ.
Bắc Lương Vương đã hạ lệnh, giữ thi thể An Bình bảy ngày, sau đó sẽ chôn ở nghĩa địa phía bắc thành, nơi dành riêng cho các Công chúa không được truy phong.
Lão cá chạch nghĩ ra cái nơi hẻo lánh, hoang vu đó… đúng là có dụng tâm.
Ta nhìn An Bình, mặt nàng trắng như tuyết, nằm lạnh lẽo trong cỗ quan tài.
Ta không kìm được bật khóc nức nở.
Không biết đã qua bao lâu, bỗng sau lưng ta vang lên một tiếng “Ồ?” đầy bất ngờ.
Ta hoảng sợ quay lại.
Không có tiếng bước chân. Vậy mà rõ ràng… có người.
Đến khi trông thấy kẻ vừa lên tiếng, ta chỉ biết ngây ngốc tại chỗ.
Là một thiếu niên như bước ra từ tranh vẽ tiên nhân.
Áo gấm thêu mây, tóc buộc dây ngọc, giữa trán đeo chuỗi bảo châu, đôi mắt long lanh có thần, diện mạo tuấn tú như ngọc khắc.
Nhưng điều khiến ta tức thấu trời là… hắn mang đôi ủng đen thêu Chu Tước vờn mây đỏ tía!
Chính là hắn! Hắn chính là kẻ đã giẫm chết ta!
Thần tiên gì chứ, tiên cái đầu nhà ngươi!
Ta gầm lên, chủ động tiến lên vừa mắng vừa đánh hắn: “Là ngươi! Là ngươi!”
Thiếu niên kia cười hả hả, vừa trốn sang trái, né sang phải, vừa mở miệng nói:
“Xin lỗi, xin lỗi! Tiên quan hạ phàm lỡ chân giẫm chết ngươi rồi.”
Miệng thì nói xin lỗi, nhưng giọng điệu chẳng có chút thành ý nào. Ban nãy còn cố tình bật ra tiếng “Ồ?” giả tạo đến mức khiến người ta tức điên.
Ta gào lên với hắn: “Trên đời này có tiên quan đi giẫm chết sinh linh vô tội sao? Ngươi là tiên quan kiểu gì đấy?”
Thiếu niên vênh mặt, ngạo nghễ đáp: “Bổn tọa là một trong hai mươi tám vì tinh tú trên trời. Ta chính là Chu Tước thất tinh, Trương Túc tiên nhân!”
“Ta mặc kệ ngươi là tiên hay tinh, ngươi giẫm chết ta rồi! Mau đền thân xác trả cho ta!”
“Đền không nổi đâu. Bẹp dí rồi, nát be nát bét.”
“A á! Tên xấu xa nhà ngươi! Ta liều mạng với ngươi!”
“Bình tĩnh chút, ngươi vẫn còn cơ hội sống lại.”
“Ta nguyền rủa ngươi thành rùa đen ba đầu... Khoan đã, cái gì cơ? Sống lại?”
Lời chửi rủa lập tức bị ta nuốt ngược trở vào.
Ta ngẩng đầu nhìn vị tiên quan thần thái kiêu ngạo trước mặt, vẻ mặt bừng sáng như kẻ sắp trúng thưởng: “Tiên quan! Vừa rồi không phải ngươi nói ta bị giẫm nát không cứu được sao? Vậy mà giờ còn có thể sống lại à?”
“Đúng vậy. Chỉ là cái da cóc cũ kia thì không dùng lại được đâu.”
“Vậy giờ phải làm sao?”
“Còn làm sao nữa? Trước mắt chẳng phải có sẵn một thân thể đó sao? Hôm nay tính ra ngươi cũng may mắn đấy.”
Trương Túc tiên quan muốn đưa ta nhập hồn vào... thi thể của An Bình.
Ta lập tức phản đối, nói với hắn rằng ta vốn là một con cóc, không hề muốn làm người.
Hắn liếc nhìn ta như nhìn một kẻ ngu, khóe miệng giật giật, vẻ mặt viết rõ hai chữ “phiền toái”, sau đó làm bộ muốn rời đi.
Ta hoảng hốt ngăn lại: “Ngươi không thể đi! Ngươi đi rồi… ta biết làm sao bây giờ?”
Trương Túc hừ một tiếng: “Ngươi có làm hay không? Không nhập xác thì chẳng mấy chốc hồn phi phách tán.”
Ta không tin: “An Bình thì sao? Chẳng lẽ nàng cũng đã hồn phi phách tán?”
Hắn nhướng mày đáp: “Nàng ta là người. Người chết thì vào luân hồi. Ngươi là súc sinh, không vào được luân hồi thì chỉ có thể tiêu tán giữa trời đất.”
“Vì sao ta không thể vào luân hồi?”
“Cái đó thì ta biết sao được? Vạn vật đều có số mệnh, ngươi không vào được, tức là… không vào được, đơn giản vậy thôi.”