Ngày hôm đó, máu dồn lên não, ta đã làm điều mà bấy lâu nay chỉ dám nghĩ chứ chưa dám làm.
Ta nhảy đến bên giường Thục Chiêu nghi, lặng lẽ rải nướ© ŧıểυ lên gối của ả. Rồi như hóa điên, ta vận hết toàn bộ thủ đoạn, khạc tất cả độc nước đã tích tụ trong cơ thể, phun thẳng vào mặt ả!
An Bình đã chết, mà ả vẫn còn tâm tư nằm nghỉ trưa cho được sao?
Ả xứng đáng gặp xui xẻo! Ban đầu ta chỉ định hủy hoại gương mặt của ả thôi.
Không ngờ ông trời có mắt, đúng lúc đó ả mở mắt ra. Một phần độc dịch ta phun ra liền rơi thẳng vào mắt ả.
Chỉ nghe một tiếng "á" xé toạc không gian, tiếng thét chói tai của Thục Chiêu nghi vang vọng khắp điện.
Ta thầm thấy không ổn, cả thân run rẩy lăn xuống đất, hoảng hốt nhảy bổ về phía cửa điện.
Lúc ấy cảnh tượng quả thực hỗn loạn đến cực điểm.
Vô số cung nữ, thị vệ túa vào trong điện vì tiếng thét của Thục Chiêu nghi.
Một con cóc như ta liều mạng trốn chạy giữa đám người!
Có người hét to: “Thích khách! Có thích khách!”
Lại có người khác gào lên: “Có cóc! Là con cóc!”
Tóm lại, đến khi ta sắp sửa nhảy ra khỏi tẩm cung Thục Chiêu nghi thì đám ngu ngốc kia mới nhận ra, bắt đầu la ó đuổi theo con cóc “thích khách”.
Ta vốn lanh trí bẩm sinh, lập tức nhảy tót vào bụi hoa bên ngoài cửa điện, thở hồng hộc, vừa mừng vừa sợ.
Nghĩ bụng mình may mắn thoát nạn, chưa kịp hoàn hồn, chợt thấy một bóng đen phủ xuống đầu.
Ngẩng lên nhìn…
Trước mắt ta là một đôi ủng đen thêu Chu Tước vờn mây đỏ tía từ trên trời giáng xuống.
Ta… bị một chiếc giày giẫm chết.
Đó là khoảnh khắc khiến một con cóc như ta hiểu rằng… mọi chuyện hỏng thật rồi.
Ta không kịp thấy rõ diện mạo hung thủ. Sau khi hồn lìa khỏi xác, chỉ mơ hồ trông thấy thân xác mình bị giẫm đến bẹp dí.
Cái thân hình từng khiến ta tự hào, làn da lấp lánh như phỉ thúy, giờ bị vùi trong bùn dưới cành hoa, dơ dáy không chịu nổi.
Xấu đến mức khóe mắt ta như muốn nứt ra, đầu lưỡi bị giẫm lệch hẳn ra ngoài!
Ta không tài nào chấp nhận nổi!
Nhưng chẳng bao lâu sau, ta phát hiện ra một điều còn khiến ta không thể tiếp thu hơn thế. Hồn phách ta giờ chẳng còn hình dạng, chỉ là một đám ánh sáng mờ nhạt lửng lơ như đom đóm.
Con người khi rời vào cùng đường thường tìm về nơi thân thiết nhất.
Còn một con cóc như ta, khi cùng quẫn đương nhiên cũng tìm đến con cóc thân thiết nhất.
Ta cố điều khiển đốm linh hồn bấp bềnh bay về Phượng Hoàn điện tìm Tiểu Lam
Ta chưa nói với chàng chuyện ta đi thăm An Bình.
Khi ta quyết định trừng trị Thục Chiêu nghi, ta cũng không dám nói với chàng.
Sai rồi.
Giờ nghĩ lại, sai thật rồi.
Ta vừa định bay đi, liền phát hiện bản thân chẳng thể rời khỏi tẩm cung Thục Chiêu nghi.
Ta bị nhốt, bị trói buộc ở nơi này.
Bên ngoài loạn cả lên, các Thái y trong cung vác hòm thuốc chạy đến như gió.
Không bao lâu sau, Bắc Lương Vương cũng tới.
Quả như lời Tiểu Lam nói, đám Thái y kia nhanh chóng kết luận rằng trên mặt Thục Chiêu nghi bị dính độc dịch.
Độc đã vào mắt. Tuy được kịp thời cứu chữa, nhưng có nguy cơ… mù vĩnh viễn.
Ta trôi lơ lửng ngoài tẩm điện nghe thấy vậy, trong lòng sảng khoái vô cùng.
Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài bao lâu.
Vì Bắc Lương Vương thật sự còn để tâm tới Thục Chiêu nghi, sau khi nghe chẩn đoán liền nổi giận lôi đình.
Ông lập tức ra lệnh: Từ hôm nay, toàn bộ vương cung phải được rải vôi, đốt lưu huỳnh, truy sát triệt để tất cả độc trùng.
Đặc biệt là… cóc.
Cái lão cá chạch đáng chết kia, vậy mà dám nói cóc là độc trùng!
Ta tức điên lên!
Rồi bèn lập tức thấy hối hận. Ta nhớ đến lời Tiểu Lam từng nói…
Ta đã quá xúc động, vì muốn trả thù mà khiến tất cả đồng loại trong cung phải chịu vạ lây.
Tự trách, ân hận, nôn nóng, ta cố lướt đi, muốn tìm cách báo tin cho Tiểu Lam.
Nhưng ta chỉ có thể quanh quẩn gần tẩm cung Thục Chiêu nghi.