Chương 16

Đúng vậy, các vị bằng hữu. Tôn Hàn Chu từng một lòng chân thành với An Bình, buổi sáng còn thủ thỉ an ủi, chia sẻ tâm tư, vậy mà đến chiều, giữa khoảnh khắc sống còn nơi cửa sinh tử, hắn đã nhẫn tâm bỏ rơi nàng.

Ta chưa từng hoài nghi tình cảm của Tôn Hàn Chu dành cho An Bình.

Nhưng lòng người xưa nay vẫn thế – quá đỗi phức tạp, chân tình thường đi kèm với tính toán.

Hắn có thể vì An Bình mà trả giá rất nhiều, thậm chí không màng chôn vùi tiền đồ tương lai.

Nhưng hắn cũng có ranh giới không thể vượt qua, ví như mạng sống của chính mình.

Có lẽ, ta và An Bình đều đã đánh giá quá cao phẩm hạnh của hắn.

Tóm lại, lần cuối ta nhìn thấy An Bình là vào sáng sớm ngày tiết Đoan Dương. Khi ấy nàng đã nằm bất động trên giường trong tẩm cung, biến thành một thi thể lạnh băng.

Ta bàng hoàng, chẳng rõ đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi dò hỏi khắp nơi, cuối cùng từ miệng một cung nữ già bên ngoài Cảnh Di Cung, ta nghe được một sự thật khiến ta phát điên.

An Bình bị Thục chiêu nghi đầu độc bằng lá liễu đào.

Sau khi nàng chết, thi thể lặng lẽ bị đưa trở về phòng.

Ngay cả An Ninh Công chúa cũng không hề hay biết. Sáng sớm hôm sau, khi cung nhân báo tin An Bình Công chúa đã qua đời, nàng ta còn kinh hoàng đến mức thất thần.

Khi tin tức truyền đến tai Bắc Lương Vương, Thục Chiêu nghi lập tức dẫn theo một cung nữ đến thỉnh tội.

Cung nữ kia không đợi ai hỏi đã lập tức quỳ xuống nói: “Hôm qua cung yến, An Bình Công chúa chỉ mới uống nửa chén rượu đã lưng lửng men say. Nô tỳ muốn đỡ Công chúa hồi cung nghỉ ngơi nhưng bị Công chúa quở mắng, không cho theo hầu. Nô tỳ đành phải theo sau từ xa. Dọc đường, nô tỳ thấy Công chúa hái một cành hoa vui vẻ ngậm trong miệng.”

“Nô tỳ không biết đó là cành lá liễu đào. Khi ấy cách Công chúa khá xa, thêm trời tối nên không thấy rõ. Đến lúc vào tẩm cung, thấy Công chúa đã ngủ say trong màn trướng, nô tỳ không dám quấy nhiễu nên lặng lẽ lui ra…”

Lúc An Bình được phát hiện đã chết, trong tay vẫn còn nắm một nhành hoa đào, đúng là cành nàng đã hái đêm qua. Nó đã héo rũ, không còn tươi mới.

Hơn nữa còn có lính canh cung thay phiên làm chứng, đúng là đêm qua từng thấy An Bình Công chúa trở về tẩm cung.

Thêm vào đó, Thục Chiêu nghi quỳ rạp trước mặt Bắc Lương Vương với hai mắt đẫm lệ: “Là thần thϊếp có lỗi! Biết rõ liễu đào có độc, vậy mà vì thấy cành hoa ấy diễm lệ nên đã cho người trồng rất nhiều trong cung. Dù trước đây đã dặn kỹ chỉ được thưởng lãm, không được tùy tiện đυ.ng vào, cung nhân đều biết điều này, nhưng không ngờ An Bình vừa được ra khỏi lãnh cung nên không hay biết gì.”

“An Bình chịu nhiều khổ cực, trong lòng chất chứa oán giận. Từ khi đến Cảnh Di cung thường mắng chửi, đánh đập cung nhân cho hả giận. Các cung nữ ai nấy đều sợ nàng, không ai dám trái ý. Đây là lỗi của thần thϊếp. Thần thϊếp lo nàng trong lòng uất ức nên chưa từng dám khuyên răn gì… Nhưng từ ngày nàng đến Cảnh Di cung, thần thϊếp và Ninh nhi vẫn luôn thật tâm đối đãi với nàng.”

Thục chiêu nghi khóc lóc chân thành, lời lẽ cảm động, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ. Ngay cả Bắc Lương Vương vốn đa nghi cũng không tìm ra điều gì sơ hở.

Dù sao, Thục Chiêu nghi không có động cơ hại chết An Bình.

Trinh tần ở bên cạnh cảm thán: “Xem ra là An Bình Công chúa tự tay hại chết chính mình.”

Bắc Lương Vương nghe vậy liền quát lớn: “Ngốc như nai non!”

Dứt lời, ánh mắt ông rơi xuống người cung nữ đang quỳ dưới đất.

“Công chúa hái cành hoa ngay trước mắt ngươi, vậy thì hãy chôn cùng nàng.”

Cung nữ sắc mặt tái mét, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn lên.

Nhưng Thục Chiêu nghi phản ứng rất nhanh, vừa quay đầu đã quăng ánh mắt sắc bén ra hiệu. Một nội giám bên cạnh lập tức tiến lên, bịt miệng cung nữ kia rồi mạnh tay kéo đi.

Ta không thể nào chấp nhận được việc An Bình đã chết.

Càng không thể chấp nhận nổi chuyện người đã chết còn bị kẻ khác mắng một câu: “Ngu như nai con!”, như thể cái chết của nàng là do nàng tự chuốc lấy vậy.

An Bình đáng thương của ta, đến khi trúng độc bỏ mạng vẫn không tố cáo Tôn Hàn Chu nửa lời.